Trần Huân lo lắng một cái, vuốt ve tay hỏi ở nhà nghỉ ngơi .
Tôi lắc đầu, cần, hứa với .
Vì là đón của Trần Huân nên sắp xếp tài xế, lúc xe chạy đường, cảm giác bất an ngày càng mãnh liệt, hé mở cửa sổ xe cho thoáng khí, tiếng gió vù vù khiến ký ức của đột ngột về kiếp .
Kiếp cũng đường đến sân bay, và Trần Huân xảy một trận cãi vã kịch liệt.
Tôi Tiết Mang và Quan Thanh Nguyệt gài bẫy chuốc thuốc, tung những bức ảnh mấy đàn ông đuổi theo xé quần áo khi cứu bạn trai cũ.
Ẩn ý và hàm nghĩa của những bức ảnh khiến suy nghĩ miên man.
Trần Huân yêu cầu nước ngoài sống vài năm, cho vài năm để xử lý thỏa những chuyện trong nước sẽ đón về.
Anh cứ với là sắp , đợi đến lúc đón về nước, nhất định trong sạch tinh tươm, còn thì cam tâm cứ thế chật vật rời , ở cùng bọn họ một mất một còn.
Thế là, lúc qua cây cầu vượt sông, chiếc xe phía đột nhiên c.h.ế.t máy, phanh xe của Trần Huân hỏng và đ.â.m đó.
Khoảnh khắc , thứ che chắn còn nhanh hơn cả túi khí chính là vòng tay của Trần Huân.
Đau quá, đau quá.
cơn đau cũng chỉ kéo dài vài phút, trọng sinh về ngày xem mắt.
Đợi đến khi thoát khỏi hồi ức, mắt chính là cây cầu vượt sông nơi xảy tai nạn xe ở kiếp .
Tôi hít một ngụm khí lạnh, sắc mặt trắng bệch.
“Đường Đường, nắm c.h.ặ.t t.a.y vịn trong xe .”
Trần Huân tại nắm c.h.ặ.t t.a.y vịn, chỉ một câu khiến tim như vọt lên đến cổ họng, mắt hoang mang quanh bốn phía.
Cuối cùng, khóa chặt ánh mắt chiếc xe việt dã màu đen ở phía đang ngừng đ.â.m tới.
Trần Huân nhấn ga tăng tốc, cố nén hoảng sợ nhắc nhở: “Đừng lái nhanh quá... Cẩn thận phanh hỏng.”
tai nạn luôn xảy trong chớp mắt.
Chiếc xe đuổi theo phía đuổi nữa, mà chiếc xe phía chúng dừng hệt như kiếp , tốc độ xe chiếc xe ép đến một mức độ nhất định, căn bản thể dừng trong cách an .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/thay-long-doi-da/chuong-28.html.]
Chuyển làn cũng thực tế.
Đây là một cuộc vây g.i.ế.c kế hoạch, mục đích.
Thứ xuất hiện mắt sớm hơn cả bi kịch vẫn là vòng tay của Trần Huân.
Vận mệnh, về đúng quỹ đạo bằng một cách thể tưởng tượng nổi.
Đau.
Dường như khắp nơi đều đang gào thét chữ , vết thương, vết bầm, lỗ kim và vảy máu.
Khó khăn mở mắt , đập mắt là trần nhà trắng toát, mùi thuốc sát trùng xộc mũi.
Bàn tay đang cắm kim khẽ động, đưa lên sờ bụng, sinh linh bé bỏng còn ở đó , vì hài lòng với đôi cha mấy an mà lựa chọn rời .
“Bệnh nhân giường hai tỉnh .”
“Mau gọi bác sĩ tới đây.”
Tôi đỡ dựa đầu giường, thế giới như úp trong một cái hộp chân , ở bên trong, bác sĩ ở bên ngoài.
Lời của họ cứ ong ong, quá rõ ràng, lắng kỹ thì dường như đang :
“Cô Sơ, xin hỏi triệu chứng chóng mặt, đau đầu ?”
“Cô Sơ, mắt mờ ?”
“Cô Sơ, thể phát tiếng ? Tứ chi hoạt động cảm giác ?”
...
“Tôi... chồng ?”
“Đứa bé trong bụng ?”
Giọng yếu ớt khàn đặc, cổ họng đau rát như lửa đốt.
Một nhóm bác sĩ nhíu mày im lặng trong thoáng chốc, một nữ bác sĩ trong đó lật tập bệnh án trong tay, giọng điệu đầy nghi hoặc.