Khi xách bình nước nóng phòng bện h, Lư Thanh Thanh lúc .
Mắt chị đỏ hoe như mắt thỏ, khóe mắt còn vương nước mắt lau khô.
"Nếu lát nữa Lục Trạm gọi điện thoại, với là chị việc ."
Tôi gật đầu: "Vâng."
Đẩy cửa bước , Liêu Phàm đang im lặng giường.
"Nói thế nào?" Tôi xuống hỏi.
"Nói thẳng." Anh khổ.
Cửa mở , Lục Trạm bước .
"Tôi với cô , mất trí nhớ."
"Anh..."
Anh : "Tôi với cô , tôn trọng quyết định của cô , cũng sẽ dây dưa với cô nữa, và cô lúc đều trưởng thành, lấy danh nghĩa tình yêu làm nhiều chuyện sai trái, làm tổn thương lẫn , bây giờ coi như chế t một , cũng nghĩ thông suốt nhiều chuyện, vài ngày nữa xuất viện, sẽ rời khỏi Hải Thành."
Liêu Phàm mất trí nhớ.
Hôm đó, khi gọi điện thoại cho Lư Thanh Thanh, trong phòng bện h chỉ và , định , đột nhiên nắm lấy tay áo .
"Tiểu Triệt." Anh : "Tôi chỉ gặp cô một ."
Mất trí nhớ chỉ là vỏ bọc để tự bảo vệ , nhưng cho dù như , vẫn gặp chị .
Cũng thật là cố chấp.
Anh Lục Trạm: "Đoạn video đó tác dụng ?"
Lục Trạm bước tới: "Lúc đó ngã xuống đất, điện thoại di động chỉ tình cờ cảnh tượng lúc đó, tuy lộn xộn, nhưng vẫn mặt của mấy đấy, bây giờ công nghệ phát triển, cảnh sát chắc chắn thể tìm bọn họ, theo dấu vết, lưng bọn họ cũng thể thoát."
"Ừm." Anh gật đầu, sang : "Tiểu Triệt, cảm ơn em, ngày mai... chúng ly hôn nhé."
"Bây giờ thể xuống giường ?" Lục Trạm đột nhiên hỏi.
Liêu Phàm sững : "Được chứ."
Lục Trạm đồng hồ: "Cục dân chính còn tan làm, thôi, hôm nay luôn."
***
Ba ngày , Lư Thanh Thanh gọi điện thoại cho .
Vài tháng trôi qua, chúng trong chiếc xe cũ màu trắng đó.
"Chị ở bên Lục Trạm."
Tôi gì, chỉ chiu .
"Tiểu Triệt." Chị đầu : "Chúng , là đổi một nữa , ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/thay-chi-lay-chong/chuong-35.html.]
"Gì cơ?"
"Chị làm Doãn Lam Triệt, em làm Lư Thanh Thanh, chuyện mấy tháng nay, chúng coi như từng xảy ..."
"Chị!" Tôi ngắt lời: "Chúng thể đổi nữa."
"Không!" Chị vội vàng : "Lần chị sẽ để em đổi nữa, thật đấy, Tiểu Triệt, chị nghĩ kỹ ..."
"Em sẽ bao giờ làm Lư Thanh Thanh nữa."
Chị sững : "Tại ? Chẳng em thích Lục Trạm ? Trước rõ ràng em..."
"Doãn Lam Triệt chính là Doãn Lam Triệt." Tôi lắc đầu: "Em sẽ đóng giả làm khác nữa."
Chị ngây .
"Chị thể buông bỏ , Tiểu Triệt." Chị bật : "Chị nhẽ chị bên gặp , đây chính là một lời nguyền, chỉ cần chị thấy , chị sẽ thể rời ..."
"Không thể buông bỏ!" Tôi khẽ : "Thì hãy tìm với phận Lư Thanh Thanh."
"Em gì cơ?" Chị đỏ mắt: "Làm chị thể..."
"Chị!" Tôi với chị : "Chị học cách tự giải quyết vấn đề, chị thể cả đời dựa việc trốn tránh hoặc dựa khác để thứ . Lúc đó chị cùng Liêu Phàm, là trốn tránh, chia tay Liêu Phàm về, vẫn là trốn tránh, bây giờ, chị còn trốn tránh thứ ba ? Rốt cuộc chị gì, chị thực sự hiểu rõ ?"
"Chị em..." Chị : "Chưa từng ai dạy chị cách giải quyết vấn đề, chị làm ."
"Chị thể làm !" Tôi chị chằm chằm: "Chúng chung dòng máu, em thể làm , chị cũng thể làm ." Tôi ngập ngừng, "Lần , em sẽ giúp chị, Lục Trạm cũng sẽ giúp chị."
Chị ngây .
"Đừng trốn tránh nữa!" Tôi thẳng mắt chị , "Bây giờ chị vẫn hiểu ? Dùng phận giả dối để yêu, để theo đuổi, để diễn kịch, sẽ bao giờ thứ ."
Tôi đưa cho chị một cái túi, bên trong là chìa khóa xe và chìa khóa nhà trọ.
"Những thứ , trả cho chị, vốn dĩ chúng thuộc về em."
Bây giờ, chỉ những thứ thực sự thuộc về .
"Anh còn chị ?" Chị ôm túi, khẽ hỏi.
"Không thử ?" Tôi khẽ thở dài: "Dù thì tình yêu đích thực, thể nào giả tạo ."
Giống như khi ở quê, Lục Trạm nhận ngay từ cái đầu tiên.
Giống như ở bện h viện, Liêu Phàm nhận Lư Thanh Thanh ngay từ cái đầu tiên.
Cho dù khuôn mặt giống đến , cho dù đổi tên, đổi phận, thực sự yêu bạn vẫn thể nhận bạn ngay lập tức.
"Chị suy nghĩ kỹ !" Tôi khẽ : "Liêu Phàm tìm công việc biên tập mỹ thuật ở một tòa soạn, ngày sẽ rời khỏi Hải Thành."
"Em!" Chị ngây : "Em, em ..."
"Chị, thực trong lòng chị cũng hiểu rõ." Tôi bầu trời xanh thẳm bên ngoài cửa sổ: "Cả hai chúng đây đều sai , yêu chị sẽ bao giờ nhận nhầm, nếu yêu, thì đừng để tiếc nuối."
***