Một tuần , gặp Lục Trạm.
Thứ Hai, làm, 10 giờ sáng, đột nhiên nhận điện thoại của chăm sóc của bố .
"Doãn tiểu thư, bố cô... ông tỉnh ."
Tôi phắt dậy, cảm thấy tay run đến mức suýt nữa cầm nổi điện thoại.
"Tỉnh ?" Trước mắt tại hiện lên hình ảnh của Liêu Phàm lâu đó, chỉ cảm thấy giọng run rẩy: "Ông , ông còn nhận ... còn... còn..."
Lâu như , ông còn nhận ?
Còn nhớ ?
lời đến bên miệng lắp bắp, cũng nên lời.
"Ý thức vẫn tỉnh táo lắm." Người chăm sóc : " cô đừng lo lắng, bác sĩ , nhất là nhà nên đến chuyện với ông , như sẽ giúp ông sớm hồi phục, nên lập tức gọi điện thoại cho cô."
"Được, ." Tôi nắm chặt điện thoại: "Tôi sẽ về ngay."
Cúp điện thoại, bản trong gương, nước mắt tuôn rơi.
Tay run rẩy mở phần mềm mua vé, nhưng phát hiện vé tàu trong tuần hết sạch.
Tôi sững , tắt điện thoại, đến nhà vệ sinh bình tĩnh một chút, tìm thư ký Trương xin nghỉ phép.
"Xin nghỉ phép thì vấn đề gì, nhưng quê của em?" Anh suy nghĩ một chút: "Gần đây đang tổ chức lễ hội du lịch đúng ? Hôm qua còn xem tin tức nhiều nổi tiếng mạng đang tranh mua vé tàu, em mua vé về ?"
Tôi lắc đầu:"Vé tàu hết , em kiểm tra, tối nay xe khách đường dài, em xe khách."
"Đi xe khách ban đêm an lắm."
"Bố."
Bố giường bệnh, ông run rẩy đưa tay lên, vuốt ve đầu .
"Tiểu Triệt..." Ông khẽ mở miệng.
"Lớn ..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/thay-chi-lay-chong/chuong-30.html.]
Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y ông, nức nở.
"Bố... !" ông giơ tay lên, nhẹ nhàng lau nước mắt cho , ánh mắt lên, dừng ở Lục Trạm.
"Đây là..."
Tôi lau nước mắt: "Đây là..."
"Là chị... chị..."
"Bố." Lục Trạm bước lên chào.
Tôi sững , bố cũng ngạc nhiên.
"Tốt, ." Chỉ trong nháy mắt, mặt ông lộ nụ an ủi, ông nắm c.h.ặ.t t.a.y : "Tốt... thực sự quá ..."
Ông vẫy Lục Trạm đến gần, nắm lấy tay , đặt lên tay .
"Tiểu Triệt... chịu khổ nhiều ..." Khóe mắt ông ứa lệ: "Phải đối xử , đối xử với con bé..."
Lục Trạm gật đầu.
"Bố yên tâm."
***
Sau khi chuyện với bố một lúc, và Lục Trạm bước khỏi phòng bện h.
"Vừa nãy..."
"Anh !" Tôi còn hết câu, thở dài một : "Bố em mới tỉnh, nghĩ, dù ông cũng nhận nhầm , chi bằng cứ để ông cảm thấy em sống , cũng lợi cho việc hồi phục của ông . Hơn nữa…" Anh cúi đầu : "Anh gọi bố cũng gì sai, Lư Thanh Thanh cũng là con gái ông mà? Sau từ từ giải thích cũng ."
"... Vâng." Tôi gật đầu.
"Anh... chiều nay về ?"
Anh đồng hồ:"Đã trưa , sáng mai nhé, chiều nay em còn gặp bác sĩ nữa, đột nhiên , bố em chắc sẽ thắc mắc. Anh ở đây, chuyện với ông cụ, nếu chuyện gì, cũng thể giúp đỡ một chút."
***