Tôi mắt , khẽ : "Doãn Lam Triệt."
"Ừm." Anh đặt bát xuống: "Anh tên là Lục Trạm."
***
Ngày hôm , Lục Trạm trở về Hải Thành .
Tôi kiên trì ở bện h viện để chăm sóc bố thêm một tuần, Lư Thanh Thanh cũng ở , là ở bên .
Lư Thanh Thanh cùng ở khách sạn với , từ chối.
Nhà lâu ngày ở, nhiều nơi đều bám đầy bụi, dọn dẹp từ xuống một lượt.
Trong phòng của bố một chiếc bàn cũ kỹ, chân bàn giăng đầy mạng nhện, xổm xuống dọn dẹp, vô tình chạm tấm ván mặt bàn, ngăn kéo kêu "cạch cạch" vài tiếng, sụt xuống.
Đồ đạc trong ngăn kéo rơi vãi khắp nơi, xoa đầu nhặt từng thứ một, đột nhiên thấy một album ảnh cũ kỹ lạ lẫm.
Trong album ảnh là những bức ảnh từng thấy.
Thời trẻ bố xe đạp, phong độ ngời ngời, , ôm chặt eo ông, ngọt ngào.
Bố cài hoa chú rể, cõng mặc áo cưới, e lệ.
Còn và Lư Thanh Thanh lúc nhỏ, bố mỗi bế một đứa.
Tôi phân biệt đứa nào là , đứa nào là Lư Thanh Thanh.
cả hai chúng , đều vui vẻ.
Tôi gấp album ảnh , định đặt nó về chỗ cũ, một tờ báo cũ cắt từ bên trong trượt .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/thay-chi-lay-chong/chuong-23.html.]
Đây là một tờ báo cách đây mười năm.
Bài báo cắt là một bản tin: "Tập đoàn Lư thị Hải Thành đối mặt với khủng hoảng tài chính nghiêm trọng, nguy cơ phá sản thanh lý."
Tôi tại năm đó bố giữ riêng trang báo .
Có lẽ là tâm lý hả hê khi kẻ thù gặp nạn, nhưng Lư thị năm đó phá sản, mà khi trải qua cuộc khủng hoảng đó, hồi sinh, phát triển lớn mạnh hơn.
Tôi nhẹ nhàng kẹp tờ báo đó album ảnh.
Cuộc sống, quả thật là truyện cổ tích.
cũng là cam chịu, thể đổi.
Một tuần , tình hình của bố định, và Lư Thanh Thanh cùng lên tàu cao tốc về Hải Thành.
"Nơi ngày càng .” Chị tấm biển quảng cáo "Lễ hội du lịch hot mạng" ngoài cửa sổ: "Có núi sông, thực sự trở thành địa điểm du lịch hot mạng."
"Có lẽ ."
"Tiểu Triệt!" Chị do dự đầu : "Về chuyện làm ở Lục thị..."
"Không cả." Tôi thản nhiên : "Nếu chị em , em sẽ ."
"Không, ." Chị vội vàng : "Bây giờ A Trạm đề nghị , nếu em nhất quyết , dễ dàng nghi ngờ, ý của chị là, công việc của em tuy cần tiếp xúc với A Trạm, nhưng làm nửa năm thì xin nghỉ việc, đó chị sẽ giúp em tìm công ty khác, thời gian em nhất định hạn chế tiếp xúc với , bây giờ tuy nghi ngờ gì, nhưng chúng cẩn thận vẫn hơn."
Tôi khẽ : "Vâng."
"Lát nữa sẽ đến đón chúng ." Chị , "Tiểu Triệt, chị thực sự vui, cuối cùng em cũng thể đường đường chính chính cùng chị gặp ."
***