Tôi im lặng, gì.
Thật , hồi cấp 3, tiếng Anh của , từng đạt giải Nhất trong cuộc thi quốc.
Sau khi bỏ học, hầu như thời gian động đến sách vở, quả thật quên nhiều.
năm kết hôn với Lục Trạm, để duy trì hình tượng tiểu thư nhà giàu của Lư Thanh Thanh, khi kết hôn, làm, ban ngày Lục Trạm làm, cách g.i.ế.c thời gian là sách.
Lục Trạm nhiều sách tiếng Anh, tra từ điển , hết nửa tủ sách.
Có một , mải mê sách, đến nỗi Lục Trạm về nhà mà cũng nhận .
Đọc xong một đoạn, khi ngẩng đầu lên, mới phát hiện quần áo, khóe môi mỉm , đang dựa khung cửa .
Cũng bao lâu .
Bốn mắt , tia nắng cuối cùng của hoàng hôn nhuộm lên một lớp voan vàng nhạt.
Anh bước tới, bế thốc lên, : "Anh thực sự ngờ, một ngày tranh giành vợ yêu với những cuốn sách mà coi như bảo bối."
Anh xuống ghế sofa, ôm lòng, chỉ cuốn sách tay : "Để xem, em đến mà say mê thế."
Tôi mở sách cho xem.
Anh chỉ một dòng chữ: "If equal affection can not be, let the more loving be me."
Anh : "Nghĩa là gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/thay-chi-lay-chong/chuong-22.html.]
Tôi đỏ mặt: "Anh , còn bày đặt hỏi em."
"Ừm." Anh dùng một tay vén tóc tai, hôn xuống.
Đêm đó, bế , kiệt sức và sắp ngủ , phòng ngủ, khi ngủ , thấy bên tai:
"Vợ yêu, let the more loving be me."
"Choang!" Một tiếng, chiếc cốc nước đổ khiến bừng tỉnh, Lư Thanh Thanh luống cuống lấy giấy lau bàn.
Lục Trạm rút vài tờ giấy lau tay cho chị , giọng dịu dàng: "Nhìn em kìa, bất cẩn thế."
Dọn dẹp bàn xong, Lục Trạm với Lư Thanh Thanh: "Cứ quyết định như , em gái em kinh nghiệm làm việc, đến nơi khác cũng khó khăn, phận của em đặc biệt, nếu em cầu xin khác, bố vợ lẽ cũng vui, cứ đến Lục thị học hỏi , ở Lục thị chỉ vài vị quản lý cấp cao em, em ở đây cũng hơn cho em, đợi một năm rưỡi nữa ngoài tìm việc cũng dễ hơn."
Nói xong, đầu : "Công việc đơn giản, chỉ là nhận và gửi email, nhưng một khi em làm việc, thì nghiêm túc, nếu phạm , cũng sẽ xử phạt như thường, còn nữa…" Anh ngập ngừng, nghiêm túc : "Một thói quen làm việc đây, sửa đổi, tác phong của Lục thị nghiêm túc, cho phép những thứ lộn xộn."
"Ôi chao A Trạm!" Lư Thanh Thanh vội vàng : "Anh nghiêm túc thế làm gì, đừng dọa Tiểu Triệt, Tiểu Triệt, em gì ."
"Em , em sẽ làm việc thật ." Tôi ngập ngừng: "Cảm ơn , rể."
lúc , điện thoại của Lư Thanh Thanh đột nhiên reo.
Chị đến bên cửa sổ điện thoại.
"Mẹ, con đón Tiểu Triệt , con xem tình hình, , ..."
Tôi và Lục Trạm im lặng ăn cơm, đột nhiên ngẩng đầu lên.
"Em tên gì?"