"Chính là, chính là Tiểu Triệt, nó vẫn luôn sống khổ sở, từ khi em tìm thấy nó năm ngoái, lẽ nó quá ghen tị với cuộc sống của em, nên lúc nó, nó tưởng tượng là em..."
Chị ngập ngừng một chút, vội vàng giải thích: " mà, em hỏi bác sĩ , đây là bệnh tâm thần, chỉ là hành vi tưởng tượng do nó trốn tránh hiện thực, nên, nên..."
"Nên nếu lát nữa gặp nó, nếu nó gì đó kỳ lạ, nhất định đừng trách nó..."
Như im lặng một lúc, Lục Trạm : "Đó là em gái của em, sẽ trách nó."
"Cảm ơn A Trạm." Lư Thanh Thanh sụt sịt: "Em thực sự đau lòng cho nó."
Cửa mở đóng , lẽ Lục Trạm .
Tôi chống tay dậy, ngẩng đầu lên, thấy Lư Thanh Thanh đang ở cửa phòng.
Hai , ai gì.
Chị khóa cửa , tới xuống mép giường, khẽ : "Bác sĩ em , chỉ là quá mệt mỏi, cần nghỉ ngơi thật , tối nay em cứ ở bện h viện, việc gì thì ngày mai chị đưa em về Hải Thành."
Tôi khuôn mặt giống hệt .
"Liêu Phàm ?" Tôi thản nhiên hỏi: "Chị giải quyết như thế nào?"
Chị cúi đầu, cắn môi, một lúc lâu , cuối cùng run rẩy : "Anh ... tối qua uống say, đán h với khác, dùng gạch đập đầu, bác sĩ chấn thương sọ não, thể... thể khi tỉnh , trí tuệ hoặc trí nhớ sẽ ảnh hưởng..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/thay-chi-lay-chong/chuong-19.html.]
Im lặng một lúc.
"Chị."
Chị ngẩng đầu , khóe mắt đỏ hoe.
"Sao chị thể tay ?" Tôi gằn từng chữ: "Đó là yêu cũ của chị... , chị thể tay ..."
"Em nghĩ là chị làm ?" Chị rơi nước mắt: "Em chịu giúp chị nữa, uy h.i.ế.p chị, em nghĩ chị thể làm gì?"
Nước mắt chị tuôn rơi lã chã: "Em cho rằng chị thể làm gì?"
Chị đưa tay lên lau nước mắt: "Chị với em , chị thực sự còn đường nào khác, nếu lúc đó em thể đồng ý với chị, giả vờ làm chị để xoa dịu , chị cũng đến mức tìm ba , hết chuyện của một năm ... Chị thực sự còn cách nào khác..."
"Chị gì? Chị... hết ?"
"Phải." Chị lau nước mắt: "Chị hết, ba đồng ý giúp chị thu dọn đống hỗn độn , chị ơn . Ông sắp xếp mấy tên côn đồ đó, Liêu Phàm... tự nên , uống say, khiêu khích vài câu đán h ..."
"Còn em?" Tôi khẽ : "Sau các định đối xử với em như thế nào?"
"Tiểu Triệt..." Chị nắm lấy tay : "Em đừng như , chị thừa nhận..."
Nước mắt chị tuôn rơi:"Chị thừa nhận chuyện ngày hôm nay đều là do chị sắp xếp... nhưng em thử nghĩ mà xem, chẳng đây là kết cục nhất ?"