Tôi cắn chặt môi.
"Tiểu Triệt, lời chị." Chị thở dài: "Chúng còn đường nào khác, chỉ chúng hoán đổi cho , mới thể sống ."
Một lúc lâu , : "Em về đây."
"Tiểu Triệt!" Chị im lặng một chút: "Ngày mai, em cứ về nhà cũ , đừng ở Hải Thành nữa, việc gì chị sẽ gọi điện thoại cho em."
Tôi khẽ : "Vâng."
"Chờ !" Đột nhiên chị : "Đổi quần áo cho chị, bao gồm cả đồ lót của em."
***
Ra khỏi khu chung cư Vân Cung, hơn một giờ sáng.
Bảo vệ ngủ gật trong trạm gác, dù nơi hệ thống kiểm soát bằng nhận dạng khuôn mặt độ chính xác cao nhất và hệ thống an ninh diện, khu chung cư coi là khu chung cư an nhất Hải Thành cũng ngoa.
Người sống ở đây đều là giàu và quyền lực, ai cũng xe riêng, vì taxi thường ít khi bắt khách ở gần đây.
Tôi bộ gần ba cây , mới gọi một chiếc xe.
Bác tài đến với vẻ mặt vui, suốt dọc đường cứ lải nhải rằng đây là do hệ thống ép buộc ông nhận.
Sau khi xuống xe, trả thêm cho ông 50 nghìn, ông chút ngại ngùng: "Thôi, thôi, bác cũng cháu, bác chỉ là hệ thống sắp xếp khoa học."
"Bác cứ cầm lấy !" Tôi khẽ : "Nửa đêm nửa hôm, ai cũng vất vả."
Sáng sớm hôm , nhận tin nhắn của Lư Thanh Thanh.
"Mua cho em vé tàu , tối nay lúc 7 giờ, chuyến XXX, ban ngày em thu dọn đồ đạc, sớm một chút, đừng để lỡ tàu."
Tôi quanh, thu dọn đồ đạc?
Những thứ trong căn nhà , ngoài điện thoại di động và chìa khóa nhà, còn thứ gì thực sự thuộc về ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/thay-chi-lay-chong/chuong-11.html.]
Còn gì để thu dọn nữa?
Năm phút , Lư Thanh Thanh gửi một tin nhắn.
"Tiểu Triệt, tối nay về đến nhà cũ cũng 10 giờ , em chú ý an , về đến nhà thì gọi điện thoại cho chị một tiếng, để chị yên tâm, nhất định đừng nhắn tin."
Tôi chằm chằm điện thoại một phút, trả lời một chữ "Vâng".
cuối cùng vẫn .
Tôi định khỏi cửa thì chuông cửa vang lên.
Tôi mở cửa, đàn ông ngoài cửa mặc một chiếc áo khoác cũ kỹ, tóc tai bù xù, đó một cách bất cần đời, .
"Lâu gặp." Anh , mùi rượ//u nồng nặc xộc mũi.
"Liêu... Phàm?" Tôi sửng sốt .
Anh đẩy cửa , ấn tường, bóp cằm : "Sao hả? Mới đầy hai tháng, nhận chồng ?"
"Liêu Phàm!" Tôi khẽ , "Anh nhận nhầm , là Tiểu Triệt."
"Tiểu Triệt?" Anh sững một lúc, bóp cổ : "Sao em ở đây? A Thanh ?"
Tôi bóp đến mức ho sặc sụa: "Em sống ở đây..."
"Em sống ở đây?" Anh ngẩn một lúc, từ từ nới lỏng tay đang bóp cổ , như đang tự với chính , "Hoán đổi ? Hoán đổi ?"
"Vâng!" Tôi xổm xuống thở hổn hển: "Chúng em hoán đổi ."
"Vậy thì..." Anh lẩm bẩm: "Bây giờ cô là vợ của Lục Trạm?"
Tôi gì.
"Ha ha ha ha..." Anh lớn, ném mạnh chiếc bình hoa bàn xuống đất, mảnh vỡ b.ắ.n tung tóe, nhưng ý định dừng , tiếp tục quét sạch những thứ khác bàn xuống đất.