Dù cô giảm tránh, nhưng bấy nhiêu đó cũng đủ khiến hai phụ nữ c.h.ế.t lặng vì kinh ngạc.
Trời đất ơi! Đừng là hàng trăm chiếc, chỉ riêng một chiếc máy bay thời đó thôi là một con tưởng !
Thực tế, chỉ hai họ sững sờ. Bản tin phát thanh vang vọng khắp khu nhà thuộc, lan sang cả quân khu.
Những gia đình quân nhân về đây tụ hội vốn đến từ khắp miền đất nước. Trong họ, ít hoặc của họ từng trực tiếp hoặc gián tiếp nhận sự cứu tế từ nhà họ Khương trong những năm tháng chiến tranh thiên tai loạn lạc.
Lúc , những hối hận nhất chính là mấy bà vợ buổi sáng còn tụ tập mỉa mai Khương Tự. Một phụ nữ họ Phương, khi xong thông báo, nước mắt bỗng lã chã rơi.
Bà chính là sống sót qua trận hạn hán kinh hoàng trăm năm một tại tỉnh Lỗ năm 1958. Năm đó, bà chỉ một nhà hảo tâm từ Thượng Hải quyên góp lương thực cứu mạng cho dân làng .
Bà ngờ, đó là Khương gia!
Vậy mà sáng nay bà làm gì? Bà dùng mạng sống cứu bởi lương thực của Khương gia để lưng thóa mạ đứa trẻ gia đình ân nhân! Bà thấy thật còn mặt mũi nào ai nữa.
Bản tin dần đến hồi kết, tiếng nhạc nền chuyển sang giai điệu hào hùng của bài hát "Biển khơi nhờ tay chèo lái". Giọng phát thanh viên đầy nhiệt huyết vang lên:
【 Gia tộc đồng chí Khương Tự dùng hành động thực tế để minh chứng cho lòng trung thành với Đảng và nhân dân! Họ dùng hành trình cách mạng suốt 30 năm để khẳng định một điều: Người xuất từ giai cấp bóc lột vẫn thể trở thành "Đội quân tiên phong đỏ" trong công cuộc xây dựng Chủ nghĩa Xã hội! 】
【 Đảng ủy Sư đoàn 4 kêu gọi thể quần chúng: Phải ghi nhớ lời dạy, đoàn kết lực lượng thể đoàn kết! Cuối cùng, xin gửi tới đồng chí Khương Tự sự kính trọng cách mạng cao quý nhất! 】
Buổi phát thanh kết thúc, nhưng dư âm của nó thì như một cơn địa chấn. Danh tiếng của Khương Tự trong khu nhà thuộc đảo ngược chỉ một bản tin.
Khương Tự cũng hề rằng, ngay trong trưa hôm đó, Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật của quân khu trực tiếp gọi một cuộc điện thoại dài về phía thủ đô Kinh Thị.
Lúc , tại một đơn vị công tác ở Kinh Thị, cha của Tô Uyển Uyển đến nơi làm việc. Ông vẫn đang bồn chồn tự hỏi tại đến giờ vẫn nhận tin tức gì từ phía con gái. Đột nhiên, một tiếng gõ cửa dồn dập cắt ngang dòng suy nghĩ ...
Trong văn phòng lúc vẫn còn vài đồng nghiệp đang bận rộn. Nghe tiếng gõ cửa dồn dập, gần cửa nhất liền dậy mở. Vừa hé cửa, vị đồng nghiệp sững khi thấy bên ngoài là mấy đàn ông lạ mặt, hình cao lớn, vận bộ quân phục lục quân uy nghiêm. Anh nhíu mày, chút kinh ngạc hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/thap-nien-70-sau-khi-vo-vet-gia-san-tieu-thu-tu-ban-di-bo-doi-tim-chong/chuong-92.html.]
"Các tìm ai?"
"Xin hỏi, đồng chí Tô Quốc Hưng ở đây ?" Giọng của dẫn đầu đanh thép, chút cảm xúc dư thừa.
"Có, ở đây." Người đồng nghiệp lùi sang một bên, đưa tay chỉ về phía bàn làm việc bên trong: "Vị chính là Tô cán sự."
Nghe thấy tìm , tim Tô Quốc Hưng bỗng "lộp bộp" một nhịp, một dự cảm chẳng lành xẹt qua tâm trí. Tuy nhiên, với bản tính cáo già thương trường và quan trường nhiều năm, ông vẫn cố giữ vẻ trấn định, chậm rãi dậy:
"Tôi là Tô Quốc Hưng. Xin hỏi các vị tìm việc gì?"
"Chúng thuộc Tổng quân khu thành phố Kinh Thị. Có một vài sự việc hệ trọng cần mời ông về trụ sở để phối hợp điều tra."
Miệng thì là "mời", nhưng lời dứt, đối phương hai lời, rút ngay chiếc còng tay lạnh lẽo . Tiếng "cạch" khô khốc vang lên, đôi tay của Tô Quốc Hưng khóa chặt.
Màn kịch biến đổi quá nhanh khiến cả văn phòng sững sờ. Tô Quốc Hưng vốn luôn tự phụ là kẻ đa mưu túc trí, giờ đây cũng khỏi đại kinh thất sắc, ông bắt đầu hoảng loạn, lên giọng chất vấn:
"Đồng chí! Các làm cái gì ? Rốt cuộc phạm tội gì mà các dám đối xử với như thế ?"
Các đồng nghiệp xung quanh thấy cũng bắt đầu xì xào bàn tán. Dù cũng chung sống một phòng bấy lâu, vài đ.á.n.h liều tiến lên can ngăn, đỡ vài câu:
"Các đồng chí quân nhân, chuyện liệu hiểu lầm gì ?"
" , Tô cán sự làm việc tại phủ thị chính mười mấy năm, lúc nào cũng cần cù chăm chỉ. Các điều tra thì cứ yêu cầu ông theo là , hà tất dùng biện pháp mạnh thế ... thật là nhục nhã quá."
" đấy, còng , còn tưởng của quân khu bây giờ lộng hành thế nào cũng ở Kinh Thị đấy!"
Người lên tiếng gắt gao nhất chính là Nghiêm Lương – bạn nối khố của Tô Quốc Hưng. Nghiêm Lương bênh vực vì tin tưởng nhân cách của bạn , mà vì ông nghĩ rằng, lão Tô thông gia hiển hách như thế, đám lính trẻ chắc trời cao đất dày là gì, dám đến đây gây hấn, chút nữa thế nào cũng hối hận.
Ông bước tới vỗ vai Tô Quốc Hưng, lớn như để dằn mặt đối phương: "Lão Tô, ông đừng lo! Lát nữa gặp thông gia của ông, ông cứ thẳng thắn mà chuyện. Đám trẻ bây giờ làm việc thật chẳng quy củ gì cả. Chúng dù cũng là của bộ máy chính quyền, bắt là bắt!"