Hồ Mỹ Lệ tính tình vốn xởi lởi, là cực kỳ yêu cái nên chẳng khách khí. Trong Tổ phục vụ quân nhân cũng kem dưỡng, nhưng là nhãn hiệu địa phương, mùi hương và độ dưỡng ẩm thì xách dép cũng đuổi kịp hàng Thượng Hải .
"Em dâu Tự, chị khách khí nhé! Sau cần gì cứ bảo chị, chị sẽ để dành cho."
"Chỗ của chị trừ mấy món đồ lớn khó kiếm, chứ nhu yếu phẩm thì lúc nào cũng sẵn."
Từ Minh Quyên cũng mỉm tiếp lời: "Chị cũng nhận tấm lòng của em. Mới tới bộ đội gì bỡ ngỡ cứ ới tụi chị một tiếng. Anh nhà em với nhà bọn chị tuy em ruột nhưng tình nghĩa còn thiết hơn nhà."
Khương Tự tươi gật đầu: "Dạ, các chị cứ yên tâm, việc cần giúp em chắc chắn sẽ khách sáo ạ."
"Thế mới đúng chứ! Đi thôi, trời hôm nay nắng gắt quá, mau nhà tránh nắng."
"Tôi vốn dĩ trắng trẻo gì , phơi thêm tí nữa chắc thành miếng khô mực mất!" Hồ Mỹ Lệ đẩy cổng viện, đon đả mời hai nhà.
"Trái cây bàn rửa sạch cả , ăn gì cứ tự nhiên nhé."
Đảo Quỳnh Châu một cái , đó là quanh năm bốn mùa trái cây và hải sản luôn dư dả. Nói đoạn, Hồ Mỹ Lệ bếp bưng ba bát nhỏ đựng những khối trong suốt, dai dai khá giống thạch. Chị còn chặt một quả dừa, đổ nước dừa bát rưới thêm một lớp nước đường đỏ óng ánh.
"Tự tử, em nếm thử cái ." Sợ Khương Tự , chị giải thích thêm: "Đây là thạch hoa đông lạnh, làm từ rong biển đấy. Ăn thanh mát, sảng khoái cực kỳ, còn giúp hạ hỏa nữa."
Thạch hoa đông lạnh? Món Khương Tự thực sự từng nếm qua. Ngồi xe suốt mấy tiếng đồng hồ, cổ họng cô đúng là đang khô khốc. Cô múc một muỗng nếm thử, quả nhiên cảm giác mát lạnh, giòn sần sật tràn ngập khoang miệng, vị khá giống với món băng phấn đời . khi nhai kỹ, cô còn cảm nhận một chút hương vị tươi mát, mặn nhẹ của biển cả mà nước đường đỏ cũng lấp .
"Thế nào, ngon em?"
Khương Tự gật đầu lia lịa: "Chị dâu ơi, món thạch hoa ngon thật đấy ạ!"
"Ngon thì ăn nhiều , cái cỏ thạch hoa ngoài biển đầy rẫy, lúc nào thích ăn cứ bảo chị."
"Dạ!"
Ba phụ nữ trò chuyện rôm rả, thưởng thức món thạch mát lạnh, khí vô cùng hòa hợp và dễ chịu.
lúc , từ phía ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng "Rầm" ——
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/thap-nien-70-sau-khi-vo-vet-gia-san-tieu-thu-tu-ban-di-bo-doi-tim-chong/chuong-65.html.]
Bầu khí trong sân đang yên ả thì bất thình lình một tiếng động lớn phá vỡ. Cả ba phụ nữ đều giật , đồng loạt đưa mắt phía cổng.
Khương Tự ngước lên thấy hai đứa nhỏ, đứa nào đứa nấy trần, chân đất, đang hì hục khiêng một con cá mú biển siêu lớn, bước lảo đảo như sắp ngã trong sân.
“Mẹ ơi!”
“Mẹ mau xem , tụi con bắt một con cá khổng lồ luôn!”
Hai em mặt mày hớn hở, mồ hôi nhễ nhại, dường như quên sạch sành sanh lời hứa với hồi sáng. Nào là tự ý tắm biển, nào là giữ quần áo sạch sẽ... Kết quả giờ đây, hai đứa chẳng còn lấy một mảnh vải che ngoại trừ cái quần đùi, còn bọc thêm một lớp bùn đất nhầy nhụa từ đầu đến chân.
Hồ Mỹ Lệ cảnh tượng mắt mà xây xẩm mặt mày, tức đến mức suýt chút nữa là ngất xỉu. Không rằng, chị tiện tay vớ ngay một cành cây khô bên cạnh, bắt đầu màn “diều hâu đuổi gà con” ngay giữa sân.
Hai em thấy điệu bộ của thì ngay sắp “mưa roi”, vội vàng ba chân bốn cẳng tháo chạy.
“Mấy cái thằng nhãi ranh , đó cho !”
“Xem hôm nay đ.á.n.h gãy chân tụi con ! Đã dặn là nghịch nước, xa, coi lời như nước đổ lá khoai đúng ?”
“Tụi con định chọc cho cái già tức c.h.ế.t mới cam lòng hả?”
“Mẹ ơi con sai , con dám nữa ạ!” Lão đại Tiêu Vệ Đông chạy gào.
Cậu em Vệ Dân cũng , né đòn gân cổ lên mặc cả: “Mẹ ơi, đ.á.n.h thì đ.á.n.h chứ đừng tét m.ô.n.g ? Con với cả lên lớp hai đó!”
Cậu nhóc còn lẩm bẩm thêm, giọng đầy vẻ lo lắng: “Nhỡ để mấy bạn Tiểu Hồng, Tiểu Lan, Tiểu Hoa trong lớp thấy thì mặt mũi bọn con để nữa...”
Dù chạy xa, Khương Tự vẫn còn thấy tiếng mắng xối xả đầy uy lực của chị Hồ: “Bây giờ mới mất mặt hả? Thế lúc chơi nghĩ tới ? Đứng đó cho !”
Cảnh tượng “gà bay ch.ó chạy” Từ Minh Quyên quá quen thuộc. Thấy Khương Tự cứ theo đăm đắm, cô liền nhẹ nhàng giải thích:
“Thật cũng chẳng trách chị Hồ nóng tính . Tháng ở khu tập thể nhà xảy chuyện đau lòng lắm. Có mấy đứa nhỏ trốn nhà tắm biển giữa trưa, gặp đúng con sóng dữ cuốn trôi mất năm đứa. Trong đó ba đứa là em một nhà, tụi nó sốc đến mức thần trí hoảng loạn, chẳng thiết tha gì nữa. Nghe mấy hôm túng quẫn quá còn định thắt cổ, may mà hàng xóm phát hiện kịp, nếu thì...”
Nói đến đây, Từ Minh Quyên thở dài một tiếng não nề: “Chị Hồ cũng vì sợ, vì lo cho con quá thôi.”