Càng ngờ là trong thời gian làm nhiệm vụ vắng nhà, ở đây "hợp sức" đưa vợ tham quan sạch sành sanh các danh lam thắng cảnh ở Kinh Thị. Từ phim điện ảnh mới rạp đến kịch rối gỗ, cái gì họ cũng dẫn cô xem . Thật sự là để cho chút cơ hội "ghi điểm" nào mà!
Khương Tự vẻ mặt "uất ức" của , nhịn mà bật khúc khích.
"Được , chơi quan trọng, quan trọng là chúng ở bên mà, ?" Cô khẽ trêu chọc.
Thấy thời tiết hôm nay khá , Khương Tự lái xe sang bàn bạc với . Hiện tại cô chứng nhận công tác lâm thời, cũng coi như là nhân viên. Một lát nữa xong việc chính, cô ghé qua trường học dạo một vòng.
Đến gần khu vực Học viện Mỹ thuật, Khương Tự tìm chỗ đỗ xe theo địa chỉ mà Hội trưởng Chu đưa để tìm đến văn phòng.
Chẳng mấy chốc, hai dừng chân một tòa nhà hai tầng xây bằng gạch xám cổ kính. Phía một sân nhỏ chừng bốn mươi mét vuông, ngăn cách với bên ngoài bằng một cánh cổng sắt. Không gian ở đây cực kỳ yên tĩnh, tách biệt hẳn với sự xô bồ của phố thị.
Nhìn tấm biển gỗ khắc dòng chữ 【 Hiệp hội Mỹ thuật gia Kinh Thị 】 treo trang trọng bên cổng, Khương Tự tiến lên gõ cửa.
Đợi một lúc lâu vẫn thấy ai mở. Khương Tự tiếc nuối bảo: "Chắc thực tế hoặc ngoài công tác hết . Hay là chúng qua trường cũ ?"
Hoắc Đình Châu khẽ gật đầu "Ừ" một tiếng. Thế nhưng ngay khi hai định lưng bước , từ phía bỗng vang lên một giọng nữ thanh mảnh:
"Hai tìm ai thế?"
Khương Tự đầu bắt gặp một phụ nữ trung niên với vóc dáng cao ráo, thanh mảnh.
Bà mặc chiếc áo khoác dài màu đen sang trọng, chiếc khăn quàng cổ bằng len cashmere bản rộng cùng chiếc mũ rộng vành che phân nửa khuôn mặt. Tuy nhiên, từ khí chất thanh cao đến dáng vẻ ung dung , khó để nhận đây là một làm trong ngành nghệ thuật. Đi cùng bà là một cô gái trẻ, tóc thắt hai b.í.m dài ngang vai, vai đeo túi vẽ bằng vải bạt màu xanh quân đội.
Trong lúc Khương Tự còn đang quan sát, hai họ tiến đến mặt.
“Tôi thấy hai cháu đây hồi lâu , là đến tìm quen đang công tác ở đây ?” Người phụ nữ trung niên lên tiếng hỏi, giọng điềm đạm.
Khương Tự lễ phép gật đầu, đó trình bày rõ mục đích chuyến của . Nghe tin cô đến tìm Chu hội trưởng để bàn về việc vẽ bức bích họa chủ đề Tết Dương lịch, phụ nữ thoáng hiện vẻ kinh ngạc. Rõ ràng, thông tin ngoài dự tính của bà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/thap-nien-70-sau-khi-vo-vet-gia-san-tieu-thu-tu-ban-di-bo-doi-tim-chong/chuong-165.html.]
Sau khi trấn tĩnh , bà ôn tồn : “Mấy ngày nay công tác xa, mới về tới Kinh Thị nên tình hình nắm rõ lắm. Tầm chắc Chu hội trưởng đang cùng nhóm họa sĩ ngoài thực địa , trưa nay kịp về . Lát nữa chúng cũng việc ngay, e là tiện đón tiếp cháu.”
Bà dừng một chút dặn dò: “Khi nào gặp Chu hội trưởng, sẽ nhắn với ông . , cháu tên là gì?”
Biết Chu hội trưởng mặt, Khương Tự cũng ý định nán làm phiền: “Cháu tên là Khương Tự ạ.”
Nói xong, cô khẽ gật đầu chào cùng Hoắc Đình Châu xoay rời .
“Khương Tự?”
Phương Văn Quân ngẩn . Cái tên mà quen thuộc thế nhỉ, dường như bà thấy ở đó . Còn kịp nhớ , cô học trò bên cạnh bà, Khâu Nhã Thư, sắc mặt trở nên khó coi, đôi môi mím chặt đầy vẻ lo âu.
“Cô, cô gái đó là do Chu hội trưởng giới thiệu ? Nếu Chu hội trưởng ưu tiên nhà như … thì chẳng con về công ?”
“Sao con suy nghĩ đó?” Phương Văn Quân nhíu mày, giọng nghiêm .
Bà làm việc với Chu hội trưởng nhiều năm, quá hiểu tính tình của ông. Nếu cô gái tên Khương Tự thực sự tài năng xuất chúng, ông tuyệt đối đời nào tự tiến cử.
“Nhã Thư, khi con gọi điện hỏi, rõ . Cơ hội vô cùng hiếm , chắc chắn sẽ nhiều họa sĩ giỏi từ khắp nơi đổ về cạnh tranh.”
Khâu Nhã Thư bĩu môi, trong lòng giấu nổi vẻ đố kỵ. Cô đương nhiên đây là cơ hội ngàn năm một, bằng chẳng lặn lội đường xá xa xôi từ tỉnh Thiểm trở về. Chỉ là cô ngờ tới, ngay cả Chu hội trưởng cũng "mối ruột" gửi gắm.
“Cô, những điều con đều hiểu, nhưng con vẫn thấy lo lắm.”
“Có gì mà lo? Hội họa là môn nghệ thuật dựa năng lực thực sự, ai thể giúp ai, chỉ thể dựa bản lĩnh của chính thôi.”
Dù là trực tiếp dìu dắt đứa trẻ , nhưng Phương Văn Quân hiểu rằng bức bích họa chỉ liên quan đến thể diện của Hiệp hội Mỹ thuật Kinh Thị, mà còn là bộ mặt của cả giới nghệ thuật nước nhà. Không cho phép bất kỳ sai sót nào dù là nhỏ nhất.
Bà thẳng thắn: “Nếu con vẽ , cơ hội ai cướp . Còn nếu con vẽ kém, chỉ thể tự trách bản kỹ bằng . Thôi nào, đừng lo lắng quá, con học vẽ nhiều năm, nền tảng vẫn vững chắc. Chủ đề cũng phù hợp với chuyên ngành đại học của con, cơ hội vẫn lớn.”