Tháo Bỏ Mặt Nạ - Chương 2: Chúng ta từng quen biết nhau?
Cập nhật lúc: 2025-09-29 13:18:04
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Hong Kong năm 2000.
Trong căn phòng phỏng vấn, tiếng ngón tay chạm gõ máy tính, âm thanh lật xem tài liệu, thứ phối hợp khiến khí đặc biệt trở nên căng thẳng
Đối phương chằm chằm gương mặt thanh tú của Dĩ Ninh mất một lúc lâu mới khẽ khàng lên tiếng:
“Cô họ Winslet ? Ở Anh Quốc?”
Rõ ràng trong CV thông tin ghi chú rõ ràng, đối phương vốn cần hỏi để xác minh.
Dĩ Ninh hiểu vì đối phương nhấn mạnh bật hỏi như thế, chẳng qua từ miệng của cô chứng thực xem, cô rốt cuộc tiểu thư nổi tiếng của gia tộc Winslet trong truyền thuyết ở xứ Wales .
Ở Hong Kong, mang họ Winslet vô cùng hiếm, gần đây Tập đoàn CC Winslet đặt trụ sở phát triển ở Hồng Kông, tiếng tăm lẫy lừng.
Dĩ Ninh điềm tĩnh đáp: “Vâng, Rachel Winslet. Còn ‘Dĩ Ninh’ chỉ là tên gọi thường dùng của khi giao lưu với các bạn Châu Á.”
“Trong phần đề tên cha , cô để trống.”
“Tôi là trẻ mồ côi.”
“À.”
Người nọ giấu ý mỉa mai.
Một khác khi xem xong CV xin việc của cô thì lên tiếng:
“Profile của cô nổi trội. Mười lăm tuổi thi đỗ Đại học Cambridge, mười chín tuổi nghiệp. Ba năm làm tiếp viên hàng ở hãng Hàng quốc gia. Thi đỗ CPA Kiểm toán viên cao cấp, làm việc ở Cục kiểm toán hai năm. Cô ưu tú, chỉ là thắc mắc, vốn dĩ sự nghiệp công chức của cô đang định ở Cambridge, tại chọn đến Hong Kong công tác ở MG?”
Dĩ Ninh điềm tĩnh trả lời: “Tôi thích làm việc ở môi trường tính cạnh tranh. MG là Tập đoàn quốc tế ở Mỹ, thời gian vì dự án Đô thị Ngàn Hoa mà tham gia đấu thầu đất, đặt trụ sở phát triển ở Hong Kong. Tôi cơ hội của khi đến đây. Còn một lý do cá nhân, hy vọng tìm của ở đây.”
lúc cửa văn phòng chợt mở, một cách ngang nhiên hề gõ cửa báo , cho thấy địa vị ở đây hề nhỏ.
“Jay! Sao đúng lúc ?”
“Lần thông báo với , chỗ đang cần một , đang lúc Phó Chủ tịch ngoài, giới thiệu cho luôn .”
“ chúng đang...”
“Cô ...” Jay Dĩ Ninh thất thần vài giây, đó đưa tay cho đồng nghiệp, ngụ ý xem hồ sơ xin việc của cô .
Giám đốc chần chừ giao CV cho Jay xem, ngại thẳng: “Chúng chọn cô . Anh xem khác , còn nhiều.”
Jay vẫn dứt khoát xem CV của Dĩ Ninh. Quả nhiên mở hồ sơ xem thì vẻ mặt lộ tia ưng ý.
“Dứt khoát, chọn cô . Được , em theo lên tầng 66.”
Dĩ Ninh kinh ngạc, thẳng thắn từ chối:
“Anh rõ , trúng tuyển vị trí Chuyên viên Phân tích tài chính.”
Khó khăn lắm cô mới qua ải , thể để tên đàn ông lạ mặt từ trời rơi xuống dắt .
Jay vẫn mặt dày : “Em theo tham quan tầng 66 , cũng mất miếng thịt nào của em.”
Dĩ Ninh tiện từ chối đành gật đầu chào ba vị giám đốc rời .
“Tôi là Jay, Trưởng phòng thư ký văn phòng Phó chủ tịch.”
Hóa chỉ là Trưởng phòng Thư ký, cô còn lầm tưởng là CEO.
“Ở đây Phó chủ tịch là lớn nhất?”
“ . Phu nhân Dawson chính là Chủ tịch Tập đoàn MG trụ sở chính ở Mỹ.”
Jay đưa Dĩ Ninh một vòng tầng 66, giải thích các công việc cụ thể của thư ký, còn chân thành thuyết phục cô: “Em là lính mới, đến phòng Tài chính - Đầu tư thì chỉ làm chân sai vặt và chịu cấp cướp liệu, mất nhiều năm mới chỗ trong môi trường khắc nghiệt đó.”
“Cảm ơn xem trọng, nhưng thích công việc .”
“Sắp tới chuyển sang vị trí Giám đốc dự án, thường xuyên bay qua bay từ đây sang Trụ sở chính ở Mỹ, cần chuyên môn thế vị trí . Em đừng chê bai công việc Thư ký, lương cơ bản lấy Giám đốc làm chuẩn, hơn nhân viên bình thường một con 0.”
Dĩ Ninh thật sự kinh ngạc.
“Jay! Tôi chỉ sợ sẽ thấy hối hận với quyết định nóng vội ngày hôm nay, thật còn lý do quan trọng khác...”
Tiếng bước chân chậm rãi vang lên, Dĩ Ninh đang thì đột nhiên ngừng , Jay mất tập trung hướng mắt qua.
“Anh ... là Phó Chủ tịch ? Steven Dawson?” Dĩ Ninh bàng hoàng bật hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/thao-bo-mat-na/chuong-2-chung-ta-tung-quen-biet-nhau.html.]
Người đàn ông đang di chuyển đến gần khác với hình dung trong đầu của Dĩ Ninh. Anh là ngoại quốc… dáng vẻ còn chút quen thuộc.
Quen thuộc, chính là nỗi ám ảnh trong từ điển sống của cô.
Cô gặp bất kì quen nào trong quá khứ.
Jay mặc kệ vẻ mặt hoảng hốt của Dĩ Ninh, lập tức bước lên và đưa tay giới thiệu như một lẽ đương nhiên:
“Steven! Đây là Thư ký mới đến. Cô thạo Anh ngữ và tiếng Pháp, xuất Kiểm toán viên cao cấp.”
Ánh mắt Steven Dawson dừng Dĩ Ninh nhưng vẻ mặt hề gợn sóng, càng là đang suy nghĩ gì. Dĩ Ninh chủ ý đưa tay , lễ độ lời chào với đối phương :
“Chào ngài Dawson! Tôi tên Dĩ Ninh.”
“Rachel Winslet!?”
“Anh tên ... Chúng từng quen ?”
Steven bắt lấy tay của Dĩ Ninh theo phép lịch sự. Mặc dù Dĩ Ninh là chủ động đưa tay , nhưng cũng là nhanh nhạy rụt tay về .
Cô run nhẹ cặp vai, môi mấp máy hỏi thôi.
“Vừa Giám đốc nhân sự nhắc đến.”
“À...” Dĩ Ninh giống như thở phào nhẹ nhõm.
“Vào văn phòng .”
Nói Steven lưng hướng về văn phòng riêng của Phó Chủ tịch, Dĩ Ninh dõi theo tâm trí rối loạn.
Steven CV xin việc của Dĩ Ninh hiển thị máy tính, ngón tay vô thức gõ xuống mặt bàn. Đợi khi hai , mới hướng mắt đánh giá Dĩ Ninh thật kĩ càng và :
“Em cứ theo trình tự báo danh với Phòng nhân sự, trao đổi công việc cụ thể cứ gặp Jay. Để kiểm tra chuyên môn của em, mắt làm một bản báo cáo đánh giá thị trường nhà cấp 4 ở Cửu Long Thành. Làm thì cần thử việc ba tháng mới ký hợp đồng chính thức. Em còn trao đổi gì khác ?”
Dĩ Ninh ngỡ ngàng thái độ dứt khoát và lạnh nhạt của đối phương, cô bình tĩnh trăn trở của chính :
“Tôi lòng tin sẽ làm công việc phân phó, chỉ điều... e ngại thích hợp xuất hiện ở tầng 66, cận với , Phó Chủ tịch! Thật , bạn trai của đang làm việc ở Huấn Gia, là một trong những tập đoàn cạnh tranh một của MG.”
“Cái gì?” Jay kích động, lập tức chỉ trích: “Thế thì còn cả gan mang hồ sơ đến MG ứng tuyển làm gì? Sau đấu thầu đầu tư dự án, liệu rò rỉ, em sẽ lôi hạch tội tiên.”
Dĩ Ninh bắt đầu lo lắng. Điều tối kỵ trong các công ty đầu tư tài chính chính là nhân viên nắm giữ liệu quan trọng mối quan hệ ngoài luồng với công ty cạnh tranh. Cô đến đây, khi là một sai lầm.
... Steven điềm tĩnh lên tiếng: “Không , nếu như bạn trai em ở Huấn Gia chỉ giữ một chức vụ nhỏ.”
“Nói , làm gì?” Jay nôn nóng hỏi.
Dĩ Ninh đan chặt hai tay với , như muỗi kêu: “Phó Tổng...”
Jay há hốc mồm. Cô như thế, xác thực mạnh tay ném khỏi MG ngay lập tức. Hiện tại MG đang cạnh tranh quyết liệt với Huấn Gia, cô cho dù làm lao công ở đây cũng thể.
“Tô Hoàng Phong?” Steven ngắn gọn xác minh với Dĩ Ninh.
Cô thành thật gật đầu.
“Vậy tại đến làm cho Huấn Gia?”
Dĩ Ninh sẽ hỏi câu , cho nên điềm tĩnh trả lời: “Mẹ thích , cũng tự với dựa dẫm nhà họ Tô.”
Jay lập tức bĩu môi và : “Cái khí phách thôi dẹp vẫn hơn. Dĩ Ninh! Chỉ bằng mối quan hệ yêu đương với Tô Hoàng Phong, ở Hong Kong em đừng mơ xin việc trong cái ngành ...”
Steven gõ tay xuống bàn nhắc nhở Jay im lặng, “Tôi chấp nhất, đợi xem em làm xong bản báo cáo. Được , hai ngoài .”
Jay kinh ngạc. Dĩ Ninh ngược hoang mang. Lúc cô lên khỏi ghế, thì ngưng đọng trực ánh mắt của Steven Dawson, cố chấp hỏi thêm một nữa:
“Có chúng từng quen ?”
“Hằng năm đều vô mấy câu tương tự như thế để nhận làm quen với . Nếu như là bạn bè mà em cũng nhận , hỏi câu kỳ thật nhàm chán! Còn thắc mắc gì nữa ?”
Dĩ Ninh lạnh buốt sống lưng, thể cùng Jay rời khỏi văn phòng làm việc.
Xuyên qua cửa kính một chiều, Steven Dawson chăm chú quan sát ảnh quen thuộc trong ký ức. Giọng thanh mảnh đầy chua ngoa năm nào vang lên trong đầu.
“Anh hằng ngày đều các nam sinh những câu tương tự với ? Nhàm chán! Vô vị! Thích ? Thước đo là gì? Có thể đong đếm bằng cả gia tài của chứ hả? Anh xứng với , cũng như hiện tại, tên gì chính cũng hề nhớ. Đừng phiền nữa, okay!”
Steven lạnh. Rachel Winslet! Tôi còn chủ động tìm cô, cô dám tự mò đến, tháng ngày ... thật khó bảo đảm.
***