CHƯƠNG 8: NGƯỜI LUÔN Ở BÊN ANH
Cơn mưa tối qua tạnh, nhưng trong lòng Hoàng vẫn ẩm ướt như cái tiết trời thất thường đầu tháng. Từ khi rõ bé Mai là con ruột của , thấy lòng chông chênh hơn cả những ngày đầu lên thành phố lập nghiệp.
điều khiến bận lòng chỉ là đứa trẻ, mà còn là của nó – Thúy An. Cô gái giờ vẫn luôn khiến thể đoán điều gì, càng tiến tới càng xa.
laria
Sáng hôm – Tại văn phòng
Mai Linh:
– Sếp nè, cà phê hôm nay đường nhưng thêm một ít sữa nha. Em sếp cần chút vị ngọt để đỡ cau đó!
Hoàng ( cô mỉm ):
– Em hiểu còn hơn cả bản nữa đó.
Mai Linh:
– Tất nhiên. Em là trợ lý năng mà! Không lẽ theo sếp năm năm mà học gì?
Hoàng:
– Cũng đúng… Cảm ơn em. Những lúc như thế , bên cạnh thật sự quý giá.
Mai Linh nhẹ, ánh mắt ấm áp hơn ngày. cô gì thêm. Đó là cách cô thể hiện sự quan tâm – đủ, làm phiền, nhưng thiếu.
Chiều cùng ngày – Trước giờ tan ca
Khi các nhân viên bắt đầu thu dọn đồ đạc, Mai Linh bước tới bàn Hoàng:
Mai Linh:
– Sếp rảnh ? Ra ngoài ăn chút gì ? Em thấy ăn trưa qua loa quá trời. Sếp mà đổ bệnh là cả phòng ban ăn mì gói luôn á.
Hoàng (gập laptop ):
– Ừ, thôi. Anh cũng đang cần chuyện với em một chút.
Tối – Quán ăn nhỏ ven đường
Quán cơm nhỏ gọn trong một góc hẻm yên tĩnh. Không cầu kỳ, đông đúc, chỉ hai phần cơm gà và tiếng muỗng chạm chén lách cách.
Mai Linh:
– Em hỏi thăm bé Mai . Nghe đỡ sốt hả ?
Hoàng (gật đầu):
– Ừ, An nhắn là bé khoẻ . chắc em cũng mệt mỏi lắm, hôm đó lo lắng đến phát hoảng.
Mai Linh:
– Em lo cho con bé thật, nó đáng yêu lắm. Cũng… giống đôi phần.
Câu dứt, Mai Linh liền cúi mặt xuống, vờ như đang gắp rau. Hoàng nhẹ:
Hoàng:
– Giống ở chỗ cứng đầu hả?
Mai Linh ():
– Cái đó em dám . chắc là… dễ gây thương nhớ giống .
Hai cùng , im lặng. im lặng khó xử. Nó như một nghỉ nhẹ, để thứ lắng xuống.
Hoàng:
– Em theo lâu , bao giờ em thấy hối hận ?
Mai Linh:
– Có đôi lúc em nghĩ: chắc điên. em cũng thấy … may mắn. Vì chứng kiến một dốc hết lòng vì công việc, vì những điều họ tin tưởng. Và đôi khi, chỉ cần bên cạnh là đủ .
Hoàng:
– Em luôn chọn cách bên cạnh. Dù quyền lựa chọn khác.
Mai Linh ( nhẹ):
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/thanh-pho-co-em/chuong-8-nguoi-luon-o-ben-anh.html.]
– Vì nếu ai cũng chọn bước , thì ai sẽ là ở ?
Một tuần – Tại công ty
Buổi trưa, Mai Linh bước phòng với tách nóng:
Mai Linh:
– Em bé Mai khoẻ . Cũng đỡ lo.
Hoàng:
– Ừ. Con bé mạnh mẽ thật. Có khi còn mạnh hơn cả lớn.
Mai Linh:
– Em nghĩ, như chị An… con gái cũng thừa hưởng nghị lực. Còn ba thì... chắc là lặng thầm quan sát.
Hoàng ngẩng lên Mai Linh. cô chỉ mỉm , xoay rời , để trống nơi cánh cửa khép...
Sáng hôm – Văn phòng Laria
Hoàng đang họp cùng Mai Linh và phòng kế hoạch thì điện thoại rung lên. Là của Thúy An.
Hoàng (khẽ liếc Mai Linh, dậy):
– Tôi ngoài điện thoại chút.
Mai Linh gật đầu, ánh mắt thể hiện điều gì, nhưng tay cô khẽ siết chiếc bút bi.
Hoàng bước nhanh hành lang.
Thúy An (qua điện thoại, giọng điềm tĩnh):
– Em đang ở sảnh công ty . Có thể gặp một chút ?
Hoàng:
– Em đến công ty ? Có chuyện gì hả >
Thúy An:
– Là chuyện bé Mai. Em nghĩ cần rõ vài điều. Và… một việc khác.
Mười phút , tại quán cà phê gần công ty. Thúy An vẫn lạnh lùng như khi, nhưng hôm nay gì đó khác – ánh mắt cô Hoàng còn lùi bước như .
Thúy An:
– Em chuyện gặp con bé tuần . Cảm ơn … dành thời gian.
Hoàng:
– Anh nhiều hơn một buổi cuối tuần. nếu em sẵn sàng, sẽ đợi.
Thúy An đặt ly cà phê xuống, mắt rời :
Thúy An:
– Em chắc làm đúng. em , giấu mãi cũng là cách. Bé Mai… xứng đáng cả ba và bên cạnh.
Hoàng (trầm giọng):
– Em đang … chúng sẽ cùng nuôi con?
Cô trả lời ngay. Một lặng ngắn, cô khẽ gật đầu.
Thúy An:
– Em hứa gì xa. nếu còn là một phần trong cuộc đời con bé… thì từ hôm nay, đừng là ngoài nữa.
Hoàng:
– Anh từng rời khỏi.
Thúy An (mỉm nhẹ):
– Em .