CHƯƠNG 7: KHI QUÁ KHỨ KHÔNG CÒN GIẤU MẶT
Sau chuyến về quê, Hoàng trở  thành phố với tâm trí nặng trĩu. Gương mặt  điềm đạm như thường ngày, nhưng sâu trong ánh mắt là một cơn bão đang cuộn trào. Những câu  của cô  hàng xóm vẫn vang trong đầu  như âm vọng từ một thời  kịp khép .
Văn phòng hôm nay ồn ào hơn  khi. Mai Linh  bước   kêu lên:
Mai Linh:
– Sếp ơi, chiều nay  cuộc họp ký hợp đồng bổ sung với bên Laria đó nha. Chị An trực tiếp tham dự, còn  Tuấn thì chắc tới trễ. Em  phong phanh là sắp triển khai thêm một hạng mục mới. Mình chuẩn  tinh thần .
Hoàng:
– Ừ, em sắp xếp tài liệu  giúp . Cảm ơn em .
laria
Mai Linh:
– Sếp lạ nha. Đi về quê mà mặt cứ như ... ăn tát. Không  gặp bạn gái cũ nào nữa chứ?
Hoàng (mỉm  nhẹ):
– ừ  gặp vài chuyện .. còn ghê hơn  nữu .
Mai Linh:
– Gì bí hiểm dữ  trời... Em hóng đó nha!
Chiều hôm đó – Phòng họp công ty
Thúy An bước  với dáng vẻ quen thuộc: lạnh lùng, chỉn chu và xa cách. Mái tóc buộc gọn, gương mặt trang điểm nhẹ, ánh mắt lướt qua   như  chạm  ai cả.
Hoàng  cô. Cảm giác chênh vênh dội về như một làn khói.   ,  giữ cho  bình tĩnh hơn . Cuộc họp diễn  theo đúng quy trình, cả hai trao đổi công việc như những  đồng nghiệp lâu năm. Không ai nhắc đến chuyện riêng tư, nhưng ánh mắt  chứa đầy điều  .
Tuấn đến muộn, vẫn nụ  xã giao và cách gọi "em – "  mật với An, khiến Hoàng siết c.h.ặ.t t.a.y  bàn. Mai Linh,  bên, nghiêng đầu thì thầm:
Mai Linh:
– Nhìn như tình nhân  sếp ha… Anh  là gì của chị An ?
Hoàng (khẽ đáp):
– Anh cũng đang   đây.
Kết thúc buổi họp,   tản , chỉ còn  Hoàng và Thúy An trong phòng.
Hoàng:
– Em  thời gian ? Anh   chuyện.
Cô  ngập ngừng, nhưng  gật đầu. Họ chọn một quán cà phê yên tĩnh gần công ty. Không  Tuấn. Không  bé Mai. Chỉ hai  từng là tất cả của .
Hoàng:
– Anh  về quê. Gặp  vài  cũ. Và   vài chuyện cũ…
Thúy An giữ im lặng.
Hoàng:
– Tại ? Tại  ngày đó em bỏ  như thế? Không một lời giải thích. Không một lời từ biệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/thanh-pho-co-em/chuong-7-khi-qua-khu-khong-con-giau-mat.html.]
Thúy An:
– Vì khi đó… em nghĩ  xứng đáng  một tương lai khác. Một tương lai  vướng bận.
Hoàng:
– Đó là lựa chọn của ,   của em.
Thúy An ( xuống ly cà phê):
– Có những lúc, sự thật   là điều   nhất để  .
Hoàng:
– Em nghĩ giấu  về con suốt năm năm là điều  ?
Thúy An (giật ):
– …Anh   ?
Hoàng:
– Anh  từ cái cách con bé  giống em, từ ánh mắt nó khi gọi  là chú Hoàng. Từ hồ sơ trống tên cha. Từ bà hàng xóm năm xưa. Em giỏi giấu, nhưng  giỏi quên , An.
Thúy An:
– Em   con  tổn thương. Và… em  chắc  còn  gắn bó khi  sự thật.
Hoàng:
– Em tước luôn quyền lựa chọn của .
Cô im lặng, mắt ươn ướt.    kiên quyết  dậy.
Thúy An:
– Anh  cần  gánh gì cả. Mai  em,  cuộc sống  định. Vậy là đủ .
Cô rời , bỏ  Hoàng  một . Bên ngoài cửa kính, trời chuyển mưa.
Tối cùng ngày – Bệnh viện nhi
Mai Linh gọi điện hốt hoảng:
Mai Linh:
– Sếp ơi! Bé Mai nhập viện . Sốt cao quá. Chị An đang kẹt họp,  Tuấn thì   máy. Em... em đang ở đây nè!
Hoàng  kịp suy nghĩ, lập tức chạy đến bệnh viện. Bé Mai   giường bệnh, khuôn mặt đỏ bừng, mi mắt khép hờ.
Hoàng (nắm tay bé nhẹ nhàng):
– Mai , chú ở đây. Mẹ con sẽ tới ngay thôi, cố gắng lên nhé.
Bé Mai (mắt lim dim):
– Chú Hoàng… đừng  nữa nha… Mẹ buồn lắm…
Tim Hoàng như nghẹn .