CHƯƠNG 6: GÓC KHUẤT QUÁ KHỨ
Hoàng trầm ngâm trong văn phòng, ánh sáng từ màn hình điện thoại vẫn dừng ở bức ảnh sinh nhật. Gương mặt bé Mai rạng rỡ, giữa và Thúy An. Không hiểu … từ lúc thấy bức ảnh , lòng nặng trĩu.
Cửa phòng bật mở, Mai Linh ló đầu , tay cầm ly cà phê:
Mai Linh:
– Cà phê cho tối qua trằn trọc vì một nụ trẻ con. Uống xong là tỉnh táo liền!
Hoàng (ngước , giọng trầm):
– Em điều tra giùm chuyện đó ?
Mai Linh (mắt sáng rỡ):
– Rồi nha! Bạn em làm ở phường Q7. Tối qua em giả bộ hỏi thăm vài mẫu đơn, tiện miệng nhắc tên bé Mai. Nó gửi em một bản giấy khai sinh.
Cô rút từ túi xách một tờ giấy gấp đôi, đặt mặt Hoàng.
Mai Linh:
– Phần tên cha… để trống. một điều thú vị nè – giấy xác nhận y tế khi bé nhập viện năm ngoái, ký là Tuấn. Với tư cách… giám hộ.
Hoàng chăm chú tờ giấy. Không . Không biểu cảm. Chỉ ngón tay khẽ run lên khi lướt qua tên Thúy An trong mục "".
Mai Linh:
– Sếp , rõ ràng chị giấu. Giấu kỹ lắm luôn.
Hoàng:
– Cảm ơn em, Linh. Anh… cần chút thời gian.
Mai Linh:
– Em mà. đừng suy diễn quá tổn thương . Chuyện … từ chính miệng chị mới rõ.
Chiều hôm đó – Công viên gần khu Q7
Hoàng tới theo lời chỉ dẫn trong nhóm chat phụ của trường mẫu giáo mà Mai Linh tìm . Anh chắc hôm nay gặp bé Mai … nhưng linh cảm mách bảo cứ tới.
Và linh cảm sai.
Bé Mai đang xếp lá cây bên ghế đá, thỉnh thoảng ngẩng đầu tìm ai đó.
Hoàng:
– Chào con.
Bé Mai (nhận ngay, toe):
– A! Chú Hoàng! Chú tới chơi với con hả?
Hoàng:
– Ừ… Chú ngang qua. Con một ?
Bé Mai:
– Dạ, chú Tuấn đang mua kem. Chú con đợi một lát thôi.
Hoàng:
– Hôm sinh nhật, con vui ?
Bé Mai:
– Vui ơi là vui! Mẹ cắt bánh cho con, chú cũng chụp hình nữa mà. Hôm đó còn … ngày con sinh nhiều.
Hoàng khựng . Câu hồn nhiên như một cái tát. Thời gian… địa điểm… cảm xúc… Tất cả đều trùng khớp với ngày Thúy An rời bỏ .
Hoàng:
laria
– Con sinh tháng mấy ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/thanh-pho-co-em/chuong-6-goc-khuat-qua-khu.html.]
Bé Mai:
– Tháng mười một ạ! Con là siêu nhân mùa đông nha!
Tuấn từ xa bước , tay cầm hai cây kem. Anh khựng khi thấy Hoàng, nhưng vẫn :
Tuấn:
– Lại gặp nữa . Anh mặt đúng lúc ghê.
Hoàng:
– Có lúc… tình cờ.
Tuấn:
– Vậy chắc đến để tìm câu trả lời?
Hoàng:
– Tôi … điều đáng lẽ nên từ năm năm .
Tuấn Hoàng vài giây, sang đưa kem cho bé Mai. Cô bé vô tư xuống ăn, để ý tới khí đang căng như dây đàn.
Tuấn:
– Có những điều… giấu vì sai, mà vì đủ dũng khí để đối diện.
Hoàng:
– Hay là vì đủ tin tưởng để chia sẻ?
Tuấn:
– Anh nên hỏi An. Tôi chỉ… là thế, chọn.
Nói Tuấn cúi xuống gọi Mai về. Cô bé ngoái vẫy tay:
Bé Mai:
– Bye chú Hoàng! Hôm nào chơi nữa nha!
Hoàng mỉm . ánh mắt thì nặng trĩu.
Cuối ngày – Tại nhà Hoàng
Anh mở tủ, lấy một hộp cũ từng khóa từ lâu. Trong đó là một xấp thư, vài bức ảnh và chiếc khăn len màu nâu.
Tấm ảnh cuối cùng giữ – và Thúy An chụp bên bờ sông năm đó. Nụ cô khi … cũng giống y như bé Mai hôm sinh nhật.
Hoàng (thì thầm):
– Em nghĩ nhận ?
Anh cửa sổ. Trời mưa. trong lòng, bắt đầu nổi gió.
Vài ngày – Quê nhà
Hoàng trở về quê, nơi từng đầy ắp ký ức giữa và Thúy An. Anh với ai, chỉ lặng lẽ xuống xe, đút tay túi áo, bộ qua những con đường cũ.
Căn nhà trọ năm xưa đổi chủ. Bà chủ mới là ai. may mắn , bà hàng xóm già bên cạnh vẫn còn ở đó.
Bà hàng xóm:
– Trời đất, Hoàng đó hả con? Lâu lắm mới thấy về. Hồi xưa… con bé An nó thương con dữ lắm. Mà hiểu … bầu lẳng lặng bỏ . Ai hỏi cũng im như hến.
Hoàng:
– Bà … bầu?
Bà hàng xóm:
– Ờ, lúc đó ai mà chẳng thấy. Cái bụng to lùm lùm, cứ ôm suốt cái áo khoác cho đừng . Mà cũng tội… con bé suốt.
Hoàng lặng. Trái tim đập từng nhịp thắt . Mọi mảnh ghép trong đầu dần ráp – từng chi tiết nhỏ, từng ánh mắt trốn tránh, từng câu ngập ngừng… tất cả đang dần đưa đến sự thật.
“Sự thật ở nơi giấu nó. Mà ở nơi dám thẳng nó.”