CHƯƠNG 4: SỰ THẬT CÓ THỂ GIẤU ĐẾN BAO GIỜ?
“Em  thể gặp  một lát  ? Tôi  thảo luận vài điểm trong hợp đồng vận chuyển.”
Tin nhắn gửi  lúc 9 giờ sáng.
Chưa đến năm phút , Thúy An trả lời:
“14h tại quán cà phê tầng trệt khách sạn Pearllight. Không quá 30 phút.”
14h05 – Quán cà phê Pearllight
Không gian yên tĩnh, nhạc nhẹ du dương. Thúy An bước  với chiếc áo sơ mi lụa màu be, váy bút chì đen, dáng  thẳng, ánh mắt  d.a.o động.
Hoàng   sẵn ở bàn góc. Anh  dậy khi cô đến, nhưng Thúy An chỉ gật đầu,  xuống  chút ngập ngừng.
Thúy An:
– Tôi đến đúng giờ. Anh  thể  thẳng vấn đề.
Hoàng (mỉm  nhẹ):
laria
– Vẫn thực tế như xưa.
Cô  đáp. Anh  cô một lúc,  mở laptop.
Hoàng:
– Trong lộ trình giao hàng tháng đầu tiên,  vài điểm  rõ. Đặc biệt là tuyến chuyển nhanh từ kho phụ về showroom… Tôi nghĩ nên bổ sung điểm xác nhận trung gian.
Thúy An:
– Tôi  giao bộ phận vận hành xử lý phần đó. Anh  cần lo.  nếu   đưa  qua khảo sát trực tiếp,  sẽ cho phép.
Hoàng (gật đầu,  chuyển hướng):
– Con gái em… Tôi gặp . Bé ngoan thật.
Ánh mắt Thúy An  khựng  –  nhẹ, nhưng đủ để Hoàng nhận .
Thúy An (giọng đều):
– Trẻ con giờ lanh lợi lắm. Gặp ai cũng dễ thương hết.
Hoàng:
– Tôi đoán bé  năm tuổi… Cũng tầm thời gian em rời , nhỉ?
Thúy An:
– Anh đang ám chỉ gì?
Hoàng ( thẳng):
– Nếu  điều gì... thuộc về  mà   từng , em nghĩ  nên tiếp tục mù mờ mãi ?
Thúy An cầm ly cà phê lên, nhấp một ngụm. Rồi chậm rãi:
Thúy An:
– Nếu  đang thắc mắc vì công việc, thì  cần lo. Mọi thứ vẫn trong kiểm soát.
Hoàng:
– Còn nếu   vì công việc?
Thúy An  dậy, chỉnh  túi xách:
Thúy An:
– Vậy thì càng  cần  .
Cô rời . Mùi nước hoa thoảng qua, lạnh như khí trời cuối thu. Hoàng  , tay siết chặt ly cà phê  nguội.
Đêm cùng ngày – Nhà riêng Thúy An
Bé Mai  ngủ say, ôm chặt con gấu bông. Thúy An  bên mép giường, vuốt tóc con gái, ánh mắt dõi   .
Cô nhớ …
5 năm  – trong một căn phòng trọ nhỏ ở quê.
Chiếc que thử thai hiện hai vạch.
Tiếng tim đập trong lồng n.g.ự.c như sắp nổ tung.
Hoàng lúc  đang vật lộn với công ty  thành lập,  tiền,   hỗ trợ. Còn cô thì  gánh áp lực từ , từ họ hàng. Ai cũng bảo:
“Thằng đó  tương lai gì . Bỏ , lo cho    con.”
Cô    cho  … nhưng   đủ can đảm. Cô sợ – sợ nếu  ,  sẽ bỏ tất cả để  về.
"Em    sống cuộc đời của riêng … dù   em."
Ngày hôm  – văn phòng Laria
Tuấn bước  phòng Thúy An, đóng cửa nhẹ tay.
Tuấn:
– Em gặp Hoàng hôm qua?
Thúy An (vẫn làm việc,  ngẩng lên):
– Ừ. Về công việc.
Tuấn:
– Anh  nghĩ Hoàng chỉ  bàn công việc. Anh  đang bắt đầu nghi ngờ chuyện của bé Mai.
Thúy An:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/thanh-pho-co-em/chuong-4-su-that-co-the-giau-den-bao-gio.html.]
– Em .
Tuấn:
– Vậy em định ? Cứ để   tìm  từ từ?
Thúy An (ngẩng đầu):
– Em  sẵn sàng. Và  cũng  cần bận tâm đến chuyện đó. Giữa chúng …   gì để gọi là ràng buộc cả.
Tuấn sững . Anh   điều gì đó, nhưng  nén . Cười nhẹ:
Tuấn:
– Anh chỉ lo cho em thôi.
Thúy An:
– Em cảm ơn.  chuyện … em sẽ tự lo.
Tuấn gật đầu,  rời , để   khí lạnh tanh phía .
Chiều muộn – Văn phòng công ty Hoàng
Mai Linh:
– Tèn ten! Có tin nóng đây sếp ơi!
Mai Linh bước , tay cầm một tập tài liệu và điện thoại.
Mai Linh:
– Em moi  từ cái  bảo vệ bên Laria là bé Mai học trường mẫu giáo tư nhân ở khu Q7. Trường  camera, bảo vệ, xe đưa rước, xịn sò lắm. Nếu   … thì em nghĩ nên giả bộ làm phụ   nhu cầu. Mặt  bây giờ mà  vô xin nhận con là lòi ngay đó!
Hoàng (nhếch môi):
– Em hào hứng ghê.
Mai Linh:
– Em đang sống trong phim tình cảm dài tập,   hào hứng ! Coi như em là cameo góp tiếng !
Hoàng ( tài liệu, chậm rãi):
– Cảm ơn em, Mai Linh. Nghiêm túc đó.
Mai Linh (giơ tay làm dấu im lặng, mắt long lanh):
– Em , em . Em lui xuống, chúc   điều tra thành công và đừng  cô giáo chửi vì  con   quá kỹ!
Chiều tối – Cổng trường mẫu giáo
Hoàng  bên ngoài hàng rào, tay đút túi quần. Anh  dòng xe đưa đón trẻ dần dần thưa . Trường mẫu giáo  hàng cây xanh rợp bóng, và giọng hát ê a vọng  từ loa phát thanh nhỏ.
Anh  định  – chỉ   thấy bé Mai một  nữa.
 lúc , cánh cổng mở . Một nhóm trẻ con ùa . Trong đó  bé Mai, tay cầm một cây kem, mắt sáng rực.
Hoàng:
– Chào Mai.
Bé Mai (ngước ,  toe):
– Chú là  lạ   nè!
Hoàng:
– Hôm nay học  vui ?
Bé Mai:
– Dạ vui! Con vẽ  một bức tranh  chú chim. Cô giáo khen luôn á.
Hoàng ():
– Con giỏi ,  chắc tự hào lắm.
Bé Mai:
– Mẹ  là con là siêu nhân của  mà! Thiệt đó!
Một giáo viên  tới, cúi chào Hoàng:
– Chào , xin …  là?
Hoàng (chững ,  nhẹ giọng):
– Tôi… quen  bé Mai. Tôi chỉ đến đưa đồ giúp thôi.
– À,  . Mẹ bé  dặn là   để ai đón bé trừ… chú Tuấn. Ảnh tới là tụi em mới giao bé.
Câu  như một nhát cắt sâu  lòng Hoàng.
Tại    là cha ruột? Tại   là Tuấn?
Anh  theo bé Mai  cô giáo dắt   lớp, lòng như vỡ  hàng trăm mảnh nhỏ.
15 phút  – trong xe ô tô
Hoàng  trong xe, đỗ cách cổng trường vài chục mét. Anh  hút thuốc,   gì, chỉ  chăm chăm về phía cánh cổng.
Một chiếc SUV màu trắng từ từ dừng . Tuấn bước , áo sơ mi gọn gàng, ánh mắt dịu dàng. Anh chào cô giáo, cúi xuống  gì đó với bé Mai đang chạy .
Mai ôm lấy tay Tuấn, líu lo điều gì đó khiến Tuấn bật .
Hoàng  cảnh đó qua kính xe. Cảm giác trong lòng…  tên,  rõ ràng, nhưng  khó chịu. Bàn tay  siết vô lăng, đến mức các đốt tay trắng bệch.
[Kết chương 4]
"Sự thật   lúc nào cũng cần  .   những sự thật… nếu  , sẽ trở thành nỗi đau của cả một đời ."