Thân Phận Của Cô Tiểu Thư Giả Làm Mọi Người Bất Ngờ - Trì Niệm & Lục Yến Từ - Chương 593: Anh sẽ luôn ở bên em

Cập nhật lúc: 2025-12-25 05:37:24
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

thấy sự mong đợi và bất an thể che giấu trong mắt , má càng lúc càng nóng, tim đập nhanh như vỡ tung lồng ngực.

"Em... em..." Lục Uyên lắp bắp, nửa ngày một câu chỉnh, cuối cùng thực sự còn cách nào, chạy về phía cổng, "Em về đây!"

Chạy cổng, cô nhịn đầu .

Thấy Hoắc Phong vẫn cạnh xe, về phía cô, bóng dáng ánh trăng kéo dài.

Lục Uyên che mặt nóng bừng, tim đập thình thịch.

Kỳ lạ, tại căng thẳng như ?

Tại nghĩ đến câu hỏi của Hoắc Phong, đỏ mặt tim đập? Chẳng lẽ...

Một ý nghĩ mà ngay cả cô cũng dám đào sâu nảy , khiến bước chân cô loạn.

Và Hoắc Phong bên cạnh xe, khi thấy bóng lưng Lục Uyên bỏ chạy, vô lực dựa cửa xe, đáy mắt lóe lên một tia thất vọng, nhưng xen lẫn một tia vui mừng bí mật.

trực tiếp từ chối, ?

Có lẽ, vẫn còn hy vọng.

Anh ngẩng đầu lên cửa sổ sáng đèn ở tầng hai Trầm Viên, đó là phòng của Lục Uyên.

Hoắc Phong lâu, cho đến khi ngọn đèn đó tắt, mới khởi động xe rời .

Và Lục Uyên trong phòng, trốn rèm cửa chiếc xe của Hoắc Phong biến mất trong màn đêm, mới thở phào nhẹ nhõm.

cảm giác gì với ?

Là niềm vui mỗi khi thấy nhịn chuyện?

Là sự rung động ấm áp trong lòng khi quan tâm?

Hay là sự hoảng loạn căng thẳng chút mong đợi khi chạm đầu ngón tay cô nãy?

Lục Uyên c.ắ.n môi, đầu tiên nhận rõ ràng, hình như... thích Hoắc Phong .

Phát hiện khiến cô hổ vui mừng, trằn trọc giường ngủ , ôm chiếc bánh mousse Hoắc Phong mua, lén lút lâu.

Cùng lúc đó, đỉnh núi ngoại ô thành phố.

Lục Yến Từ mở cửa sổ trời, gió đêm mang theo hương cỏ xanh tràn , thổi bay tóc mái của Trì Niệm.

"Lạnh ?" Anh đưa tay giúp cô kéo áo khoác.

Trì Niệm lắc đầu, ngẩng đầu bầu trời đêm ngoài cửa sổ trời, nhịn ,

" là ông trời chiều lòng , một ngôi nào."

Lục Yến Từ theo ánh mắt cô, bầu trời đêm, ngay cả một chút dấu vết của ánh cũng .

Anh nắm tay cô, ngón cái nhẹ nhàng xoa mu bàn tay cô, "Có lẽ là vì chúng em đang mang thai, sợ làm chói mắt em."

Trì Niệm chọc , nghiêng đầu khuôn mặt .

Sống mũi cao thẳng, đường nét rõ ràng, thật là .

"Lục Yến Từ." Trì Niệm đột nhiên mở miệng, giọng gió thổi tan một chút,

"Anh chúng như thế tính là thời gian trộm ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/than-phan-cua-co-tieu-thu-gia-lam-moi-nguoi-bat-ngo-tri-niem-luc-yen-tu/chuong-593-anh-se-luon-o-ben-em.html.]

Bây giờ Chu Húc từng bước ép sát, màn sương mù nghiên cứu t.h.u.ố.c của Hằng Thông, đủ loại nguy cơ tiềm ẩn.

Chỉ lúc , yên tĩnh thoải mái phiền nhiễu.

Lục Yến Từ ôm Trì Niệm lòng, cằm tựa lên đỉnh đầu cô, "Không trộm , là chúng xứng đáng ."

"Sau những khoảnh khắc như thế sẽ ngày càng nhiều, đợi các con đời, chúng sẽ đưa chúng đến đây một nữa, kể cho chúng , ngày xưa bố đợi cả một đêm ở đây."

Trì Niệm tựa n.g.ự.c , lắng tiếng tim đập trầm và mạnh mẽ của , trong lòng một mảnh bình yên.

Hai xuống xe, cứ thế tựa trong xe.

Lục Yến Từ mở dàn âm thanh xe, tiếng đàn piano du dương và tiếng côn trùng kêu gió thổi ngoài cửa sổ hòa quyện , một sự hài hòa kỳ lạ.

"Thật thấy cũng quan trọng," Trì Niệm nhẹ giọng : "Chỉ cần ở bên cạnh là ."

Lục Yến Từ cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cô, "Anh sẽ luôn ở bên em."

Thời gian lặng lẽ trôi trong tĩnh lặng, cho đến rạng sáng, Trì Niệm mới ngáp một cái.

"Phải về , nếu sư phụ và sư mẫu sẽ lo lắng."

Lục Yến Từ giúp cô vuốt mái tóc gió thổi rối, dịu dàng đáp.

Đường xuống núi yên tĩnh hơn lúc lên, Trì Niệm tựa ghế, mí mắt càng lúc càng nặng, từ lúc nào ngủ .

Khi tỉnh nữa, xe Trầm Viên.

Lục Yến Từ đang cẩn thận tháo dây an cho cô.

"Tỉnh ?" Giọng khẽ, "Anh bế em ."

Trì Niệm lắc đầu, dụi mắt, "Không cần."

Sau đó, hai nhẹ nhàng tòa nhà chính.

Lên lầu ngang qua phòng Uyên, bước chân Trì Niệm đột nhiên khựng .

Bên trong mơ hồ truyền đến tiếng sột soạt, như đang lục lọi đồ đạc.

hiệu im lặng với Lục Yến Từ, chỉ hướng phòng ngủ, hiệu cho về phòng .

Lục Yến Từ cau mày, rõ ràng yên tâm, nhưng ánh mắt kiên quyết của Trì Niệm, vẫn gật đầu, về phía phòng ngủ.

Đi hai bước đầu cô một cái, nhỏ giọng nhắc cô đừng quá muộn.

Trì Niệm gật đầu, giơ tay nhẹ nhàng gõ cửa phòng Lục Uyên.

Tiếng động bên trong đột ngột dừng .

Một lúc lâu , cửa mới hé một khe, Lục Uyên thò đầu .

Thấy là Trì Niệm, cô rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, chút hoảng loạn cúi đầu, "Chị ơi, muộn thế , chị vẫn ngủ ạ?"

"Vừa về, thấy phòng em động tĩnh, qua xem ." Trì Niệm đẩy cửa phòng , ánh mắt lướt qua bàn học bừa bộn, đó rải rác vài tờ giấy.

Lục Uyên vội vàng nhét đồ bàn ngăn kéo, má ửng hồng, "Không gì, chỉ là dọn dẹp đồ đạc thôi."

Trì Niệm xuống cạnh giường,""""""Nhìn cô luống cuống tay chân, đáy mắt hiện lên ý .

Cô bé giấu chuyện gì, hỉ nộ ái ố đều hiện rõ mặt.

Loading...