Tối hôm đó, Cố An Nhiên trở về căn hộ nhỏ của , tâm trạng vẫn khó lòng bình tĩnh.
Cô   giường, nhưng trong đầu  liên tục phát  ánh mắt ngưỡng mộ của Lục Ngôn Thâm.
Sự công nhận thuần túy dựa  tài năng  là điều cô  từng   khi ở bên Kỷ Viễn Xuyên  đây.
Cô trằn trọc  yên,  phấn khích   chút lo lắng về môi trường mới  , mãi đến nửa đêm mới mơ màng ngủ  .
Sáng hôm , Cố An Nhiên đúng giờ xuất hiện tại Tập đoàn Lục thị.
Văn phòng  trong một tòa nhà mang phong cách hiện đại, tầm  rộng mở, đầy tính thiết kế.
Lục Ngôn Thâm  đợi cô trong văn phòng.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, tay áo  xắn lên một cách ngẫu hứng, trông   vẻ thoải mái hơn so với hôm qua.
Nhìn thấy Cố An Nhiên,  tinh ý nhận  quầng thâm nhạt  mắt cô.
“Tối qua ngủ  ngon ?” Giọng  ôn hòa, mang theo nụ  hiểu rõ, “Đừng căng thẳng.”
Anh đích  đưa cô  làm quen với môi trường,  đó dẫn cô đến một văn phòng độc lập sáng sủa, cửa sổ đối diện với dãy núi tuyết phía xa.
“Đây là  gian làm việc của cô, cô làm quen với đội ngũ và các dự án  đây  nhé.” Lục Ngôn Thâm đưa một tập tài liệu cho cô.
Cố An Nhiên  , sự lo lắng trong lòng dần   thế bằng một động lực mạnh mẽ.
Cô dứt khoát gật đầu: “Vâng, Lục tổng,  sẽ làm quen nhanh nhất  thể!”
Nhìn thấy ánh mắt cô ngay lập tức sáng lên, khóe môi Lục Ngôn Thâm bất giác cong lên một nụ  tinh tế.
Đến giờ họp buổi sáng, Lục Ngôn Thâm chính thức giới thiệu Cố An Nhiên với các thành viên trong nhóm.
Các đồng nghiệp đến từ nhiều quốc gia khác , với nụ   thiện và tò mò  khuôn mặt, họ dùng tiếng Trung hoặc tiếng Anh  chuẩn để chào đón cô.
Bầu  khí thoải mái và chuyên nghiệp,   đều bày tỏ ý kiến riêng khi thảo luận dự án, cùng  khơi dậy nguồn cảm hứng.
Nhìn môi trường làm việc hài hòa và tích cực , Cố An Nhiên chợt nhớ  những ngày tháng ở nhà họ Kỷ.
Ngược , sự bình đẳng và tôn trọng ở hiện tại khiến cô vô cùng trân trọng, cô  nở một nụ  từ tận đáy lòng.
Những ngày tiếp theo, Cố An Nhiên  tâm  ý  công việc mới.
Cô thích nghi  nhanh, Lục Ngôn Thâm cũng thường xuyên đến hướng dẫn cô, và   tôn trọng quyết định cuối cùng của cô.
Với sự tin tưởng và hỗ trợ  giới hạn của , Cố An Nhiên cảm thấy nguồn cảm hứng   kìm hãm bấy lâu đang tuôn trào, phong cách thiết kế của cô trở nên trưởng thành và táo bạo hơn, hòa quyện thêm nhiều sự hiểu  về thiên nhiên và nhân văn Bắc  u.
Lục Ngôn Thâm  thấy sự tiến bộ của cô, ngoài sự ngưỡng mộ, sự quan tâm trong lòng  cũng ngày càng sâu sắc.
Hôm đó, Lục Ngôn Thâm giao cho Cố An Nhiên một dự án mới khá thử thách, khuyến khích cô mạnh dạn thử nghiệm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tha-dung-gap-go/chuong-12.html.]
Màn đêm buông xuống, các đồng nghiệp  lượt tan sở, văn phòng dần trở nên tĩnh lặng.
Lục Ngôn Thâm xử lý xong công việc đang làm, khi chuẩn  rời ,  theo thói quen lướt mắt qua khu vực văn phòng, chợt phát hiện đèn trong văn phòng của Cố An Nhiên vẫn còn sáng.
Anh  ngạc nhiên, bước tới nhẹ nhàng mở cửa.
Cố An Nhiên đang cúi đầu  bàn, chăm chú  màn hình máy tính, ngón tay di chuyển nhanh  bảng vẽ điện tử, bên cạnh còn rải rác vài bản phác thảo đầy ý tưởng.
Ánh sáng ấm áp của đèn bàn phác họa khuôn mặt cô chăm chú, vài sợi tóc lòa xòa, cô cũng    để ý.
“Muộn thế  , vẫn còn bận ?” Lục Ngôn Thâm lên tiếng, phá vỡ sự tĩnh lặng.
Cố An Nhiên giật , thấy là , cô  ngượng ngùng: “Vẫn còn vài chỗ   thấy hài lòng lắm.”
Lục Ngôn Thâm  đến bên cô,  bản thiết kế vốn  khá xuất sắc  màn hình,   quầng thâm nhạt  mắt cô,  lắc đầu  đồng tình: “Công việc là  bao giờ làm hết, sức khỏe quan trọng hơn,  cần  cố gắng đến mức  ở công ty .”
Cố An Nhiên còn định  gì đó thì bụng cô   đúng lúc khẽ “grừ grừ” một tiếng.
Lục Ngôn Thâm bật , giọng điệu trở nên thoải mái: “Đi thôi,   một nhà hàng gia đình  ngon gần đây, giờ  chắc vẫn còn mở cửa,  đưa cô  nếm thử món Bắc  u chính gốc.”
Cố An Nhiên vốn định từ chối, nhưng   ánh mắt chân thành và dịu dàng của Lục Ngôn Thâm, cô  ma xui quỷ khiến mà gật đầu.
Nhà hàng  trang trí  ấm cúng, đồ ăn quả thực  ngon.
Thoát khỏi môi trường làm việc, cuộc trò chuyện giữa hai  cũng trở nên tự nhiên hơn.
Lục Ngôn Thâm  còn chỉ là  sếp nghiêm khắc,  kể cho cô  những câu chuyện thú vị khi  mới sang Bắc  u du học, kể về cách  từng bước thành lập thương hiệu của  nơi đất khách quê .
Cố An Nhiên cũng dần thả lỏng, kể về kinh nghiệm học vẽ từ nhỏ, về tình yêu với thiết kế Bắc  u, ánh mắt cô lấp lánh sự linh hoạt mà Lục Ngôn Thâm  từng thấy.
Cô  hề nhắc đến bất kỳ nỗi đau nào trong quá khứ, nhưng Lục Ngôn Thâm  thể cảm nhận  qua những  cô thất thần bất chợt và sự kiên cường vượt quá tuổi tác của cô, rằng cô chắc chắn  trải qua  nhiều chuyện.
Nhìn thấy khía cạnh sống động, khác hẳn với vẻ chuyên nghiệp ở công ty của cô, một cảm xúc khác lạ lặng lẽ nảy sinh trong lòng Lục Ngôn Thâm.
Đó   là sự ngưỡng mộ dành cho cấp , cũng   là sự công nhận đối với đối tác.
Đó là cảm xúc rung động của một  đàn ông đối với một  phụ nữ khiến  tò mò,  kiềm  lòng  đến gần và tìm hiểu.
Khi đưa cô về  chung cư, gió đêm  se lạnh.
Lục Ngôn Thâm  cô, giọng  còn dịu dàng hơn màn đêm: “Sau    phép tăng ca muộn như  nữa. Nếu  khó khăn gì, cứ tìm  bất cứ lúc nào.”
Cố An Nhiên ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt sâu thẳm và ấm áp của , tim cô vô cớ lỡ mất một nhịp.
“Cảm ơn Lục tổng... Hôm nay,   vui.”
“Cứ gọi  là Ngôn Thâm thôi.” Anh mỉm  nhẹ nhàng.
Bầu trời đêm trong vắt, đầy .
Lục Ngôn Thâm  cô   lên lầu, cho đến khi ô cửa sổ đó sáng lên ánh đèn ấm áp,  mới   rời .