Tôi kìm lẩm bẩm: "Em chịu khi thấy bắt nạt khác như ."
"Nếu em mặt giúp Tiểu Dương, cô chắc chắn sẽ âm thầm chịu đựng thôi."
Phó Diễm im lặng hai giây, đột nhiên hỏi: "Không em bạn trai ?"
Tôi ngẩn : "Hả?"
"Anh ."
Đầu ngón tay Phó Diễm nhẹ nhàng xoa xoa chỗ bầm tím cằm , giọng nhanh chậm: "Quý Nhiên, em bạn trai, bạn trai em lúc chút bản lĩnh, đôi khi, em thể học cách dựa dẫm một chút."
Nhiệt độ truyền đến từ cằm như thiêu đốt .
Tôi theo bản năng lùi về phía một chút.
Ngón tay Phó Diễm đang định bôi t.h.u.ố.c cho hụt, ngước mắt , ánh mắt chứa đựng sự dò hỏi.
Tôi chằm chằm khuôn mặt , chỉ cảm thấy khí xung quanh lưu thông chậm chạp, ngay cả việc hít thở cũng trở nên khó khăn.
"Anh dường như hề ngạc nhiên khi gặp em ở đây, quả nhiên từ lâu ."
Tôi hít một thật sâu, : "Phó Diễm, chúng chia tay nhé?"
“Chia tay? Hừ, em thật sự nghĩ là chúng đang yêu ? Chỉ là chơi bời thôi.”
“Đương nhiên chia tay, phận và địa vị của chúng khác một trời một vực, em dựa cái gì mà cho rằng thể để mắt đến em?”
“Có thể chịu đựng đến bây giờ, chỉ là trả thù em.”
Trong mấy giây Phó Diễm im lặng, kịch trường nhỏ trong não tưởng tượng tất cả những câu trả lời mà thể đưa .
Vừa nghĩ, đau lòng.
Sau đó, một câu của Phó Diễm lập tức kéo về thực tại: “Chia tay? Em… em thật sự để mắt đến Trương Kha đó ư?!”
“Em để ý ở điểm nào? Hói đầu? Bụng béo? Anh… cũng là thể cố gắng…”
Cả chấn động.
“Em ! Em ! Anh đừng bừa!”
Ban ngày ban mặt mà những lời đáng sợ như , tối về sẽ gặp ác mộng mất thôi.
Phó Diễm thở phào nhẹ nhõm, , vẻ mặt chút tủi khó hiểu: “Vậy tại em chia tay với ? Là làm ở ?”
Tôi ngây : “Không chia tay với em ?”
Phó Diễm cũng ngây : “Anh tại chia tay với em?”
“Bởi vì…” Tôi cảm thấy chuyện diễn đúng như tưởng tượng, nhưng vẫn quyết định thật: “Em lừa .”
Tôi lùi một bước, dang rộng hai tay, để rõ bộ dạng của .
“Anh xem, em chỉ là một nhân viên nhỏ bé bình thường nhất trong công ty của bạn thôi.”
“Có thể là những lời em vô tình khiến hiểu lầm, Phó Diễm, em giống , em… chúng cùng một thế giới.”
“Chúng …”
Tôi ngừng , giọng trở nên khó khăn, đột nhiên thể tiếp.
Phó Diễm tiến lên một bước, cúi , kéo gần cách giữa chúng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/team-lam-mau/chuong-7.html.]
“Đứng cùng một mảnh đất, hít thở cùng một bầu khí, Quý Nhiên, chúng chính là cùng một thế giới.”
“Anh chỉ hỏi em một câu, em thích ?”
Anh ghé sát quá, nhất thời cảm thấy khó thở, chỉ làm theo bản năng, gật đầu thật mạnh.
“Vậy là đủ .”
Phó Diễm đưa tay thoa nốt chút t.h.u.ố.c mỡ cuối cùng lên mặt : “Bảo bối, đừng chia tay ?”
Tim đập điên cuồng, suýt chút nữa thì nhảy khỏi lồng ngực.
Nhìn đôi mắt của , bàng hoàng: “Rốt cuộc, từ bao giờ…”
“Lần đầu tiên.”
Phó Diễm : “Lúc em theo Trình Khiêm đến Đỉnh Diễm, đưa cho một tập tài liệu, nhận em .”
“Giọng của em, dấu hiệu đặc biệt của em…”
Anh đưa tay kéo bàn tay đang buông thõng bên hông , ngón cái xoa nhẹ lên một chỗ mu bàn tay : “Ở đây, một nốt ruồi đỏ nhỏ xíu, đây em gửi cho một đoạn video em cho mèo hoang ăn, lúc đó cảm thấy nốt ruồi đáng yêu.”
Cảm giác ấm áp từ mu bàn tay truyền đến kéo về.
Từng cảnh tượng xảy ở công ty Đỉnh Diễm cách đây lâu hiện lên mắt .
Tôi đột nhiên nhớ đến những lời lỏm bên ngoài văn phòng của Phó Diễm.
Một ý nghĩ khó tin chợt nảy trong đầu , buột miệng hỏi.
“Vậy và Trình Khiêm cố tình những lời đáng sợ đó trong văn phòng để em thấy ?”
Phó Diễm chút mơ hồ: “Lời đáng sợ nào? Văn phòng…”
Anh ngừng lời, rõ ràng là nhớ điều gì đó.
Trán giật mạnh.
Anh cau mày : “Em thêm bạn bè với … là vì những lời đó dọa sợ?”
“Em nghĩ chúng đang về em?”
“Nếu vô tình thấy những lời đó, chăng em định bao giờ xuất hiện nữa?”
“Em hề để tâm đến đến ? Anh nghĩ… nghĩ là em thấy nên mới…”
Giọng điệu của Phó Diễm biến động rõ rệt.
😁
Sắc mặt đổi liên tục, bàn tay đang nắm c.h.ặ.t t.a.y cũng buông .
Tôi kinh ngạc .
Nhìn phản ứng của , lập tức hiểu là hiểu lầm.
Tôi định lên tiếng, thì cửa văn phòng gõ.
Tôi đầu , Trình Khiêm thò đầu từ bên ngoài: “Diễm ca, chị dâu, xin làm phiền hai .”
“Diễm ca, Tổng giám đốc Phương đến , chúng nên thôi.”
Sắc mặt Phó Diễm trở bình thường.
Anh gật đầu: “Được.”