Tay bưng hạt dưa, tôi hóng chuyện trong tứ hợp viện [Thập niên 70] - Chương 632

Cập nhật lúc: 2025-09-01 16:56:08
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Thằng nhỏ tuổi trẻ mất răng cửa , chi bằng cứ ở nhà ngoan ngoãn uống cháo !”

Đánh thẳng chỗ đau của Bì Đại Mụ, Hồ Nhị Mao hả hê trút cơn tức giận.

Ai bảo bà và Đỗ Quyên mặt con gái nhỏ Hoa Quyển của .

Đều là đáng đời!

Quả nhiên, mũi tẹt của Bì Đại Mụ tức đến nỗi gần như méo xệch, nhưng bà cũng dám chọc Hồ Nhị Mao, kẻ bất cần .

Hồ Nhị Mao đây là kẻ gây chuyện, đường ít, nếu tay báo thù cháu trai lớn của bà thì .

Chuẩn tìm một đối tượng trút giận khác, bà đầu càng tức giận hơn.

Miệng bà như nắp ấm nước sôi, phun ngừng.

“Già mà còn tìm yêu, thật là mất mặt nhà họ Hứa!

Khinh, chừng trúng , chắc là một thằng đồng tính!”

Hứa Đông Thăng bước sân bên cạnh, điếc, tự nhiên rõ những lời ác ý của Bì Đại Mụ.

Lãnh Hàn Hạ Vũ

Nhìn bức tường sân, nghĩ đến nhà lão Trần bên cạnh.

Hắn và Trần Lan thực cũng coi như thanh mai trúc mã, môn đăng hộ đối.

Nếu Trần Lan giở trò phá hoại, năm đó chắc chắn cũng cơ hội ở thành phố.

Không lao động vất vả mà thương thể khi khai hoang, đến bây giờ vẫn tìm yêu, ở nhà chịu đựng ánh mắt khinh thường của chị dâu.

Vào bếp ăn vụng xong, trốn phòng , giường.

Nhìn căn phòng tối tăm chật chội, lẩm bẩm.

“Người nhà họ Trần những năm nay đều nghĩ Trần Lan c.h.ế.t , ngờ hôm nay thấy.

Trần Đại Mụ lớn tuổi như , miệng cứ lẩm bẩm nhớ con gái, nên để cả nhà đoàn tụ ?

Trần Lan Trần Lan, cô đừng vội đắc ý, nhất định sẽ tặng cô một món quà lớn!”

Hắn vội, chuyện còn cần tính toán kỹ lưỡng.

Nghĩ mãi nhịn khúc khích thành tiếng, một giường lăn lộn.

Trong nhà họ Hồ cách một bức tường, Hồ Nhị Mao thấy âm thanh quái dị liền rùng .

là đồ thần kinh!”

Không , còn cố gắng bán bánh bao kiếm tiền nhiều hơn nữa, tranh thủ sớm đổi một căn phòng khác.

Trong nhà hai cô con gái, ít nhất mỗi đứa cũng một phòng chứ.

Vẫn thể lơ là .

“Bố ơi, hỏi bố rửa thịt xong ? Dầu trong nồi nóng đấy ạ.”

“Bố đến ngay đây, con gái.”

“Ối trời đất ơi, cái thời tiết quái quỷ thật là thất thường.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tay-bung-hat-dua-toi-hong-chuyen-trong-tu-hop-vien-thap-nien-70/chuong-632.html.]

Cao Tú Lan phủi phủi quần áo, bước sân , đế giày dính đầy bùn đất.

vòi nước lấy chút nước lạnh, pha thêm nước nóng, xỏ đôi dép lê mà Tạ Đại Cước đưa cho, tiện thể rửa chân luôn.

Trời tháng Tư buổi sáng nắng chang chang, đến chiều bắt đầu nổi gió cát, ngoài vệ sinh còn sợ cát bay mắt.

Giờ thì bên ngoài trời vàng khè, gió thổi còn mưa nữa.

Cơn mưa cũng lạ lùng, trong đó còn lẫn cả hạt bùn.

Nước mưa mùi đất tanh nồng, nhà thấy cả lấm lem những vết bùn nhỏ, thật chẳng còn tâm trạng nào.

Một lát , Lâm Hiểu Đồng chở Trừng Tử cũng về đến nhà.

Dưới ống quần cũng ướt một mảng, giày cũng những vết bùn nhỏ.

“Ông bà nội, chúng con về ạ.”

Trừng Tử mặc áo mưa, cởi mũ , tóc ướt sũng.

“Hôm nay trời đúng là kỳ lạ.”

Cao Tú Lan cầm khăn lau mặt cho cháu, bếp than đang hâm nước gừng.

“Uống chút nước nóng cho ấm , lát nữa tắm nước nóng, sưởi ấm cơ thể.”

“Vâng, cảm ơn , nãy con đạp xe đường suýt nữa thì giữ ô tay.”

Bây giờ ngoài đều ngược gió, chỉ cần chú ý là mặt ô sẽ lật ngược.

Tạ Đại Cước ở cửa ngóng: “Thằng Tạ Dực vẫn về nhỉ?”

--- Chương 372 ---

Hẹn ước Bằng Thành

“Con về .”

Đợi Lâm Hiểu Đồng và Trừng Tử tắm rửa quần áo xong , Tạ Dực mới vội vàng xông từ ngoài cửa.

Quần áo ướt sũng, ướt như chuột lột, cặp công văn màu đen kẹp nách.

Lâm Hiểu Đồng tiến lên đưa cho một chiếc khăn: “Mau lau , ô của ?”

Anh lấy từ túi quần một chiếc ô chỉ còn trơ khung, mặt ô rách tươm.

Vội vàng đặt cặp sang một bên, mở kiểm tra một lượt, may mà tập báo cáo sắp xếp một nửa bên trong ướt.

Trừng Tử giật : “Bố ơi, bố gặp cướp ?”

Cao Tú Lan bật dậy khỏi ghế đẩu, đập mạnh bàn một cái.

“Con trai, con xem là thằng khốn nạn nào chọc giận con?”

Mấy thằng nhóc trong khu đều to gan đến ?

Thật sự coi bà Cao Tú Lan là dễ bắt nạt !

Dạo thời tiết định, tối chợ bán hàng cũng thuận lợi, vốn dĩ ôm một bụng bực tức chỗ xả.

Chiếc ghế đẩu vểnh lên, Tạ Đại Cước suýt chút nữa vững.

May mà kịp thời vịn bàn nên mất mặt.

Loading...