Mụn Ruồi Đen ở thùng xe phía nước mũi chảy ròng ròng, hai tay ôm chặt lấy cánh tay , đói lạnh.
Lệ Bà ở ghế cũng đang chửi thề.
“Đến đến .”
Anh Cường cũng sắp chịu nổi nữa , rụt cổ thấy bác Ngưu tới.
“Mua đồ xong , thôi.”
Bác Ngưu lên xe, khởi động chiếc xe tải, tut… tut… tut… tiếp tục lên đường.
Ra khỏi nội thành, đường xóc nảy, thùng xe rung lắc dữ dội, lục phủ ngũ tạng của Anh Cường và Mụn Ruồi Đen như lộn ngoài, chỉ thể bám chặt lấy lan can xe bằng hai tay.
Chiếc giỏ tre ở góc xe kêu lạch cạch, Anh Cường sợ bác Ngưu phát hiện, chỉ thể nới một tay giữ chặt giỏ tre.
“Các về xa thế còn mang theo gà sống ? Con gà quẫy mạnh thật đấy.”
Bác Ngưu thấy tiếng động trong giỏ tre, tưởng bên trong đựng gà, liền tiện miệng một câu.
“À hả… đúng , con dâu nhà thai , nên mua một con gà mang về bồi bổ thôi, thằng nhóc nhà bệnh chữa khỏi nên chúng vội vàng về quê mà.”
Lệ Bà gượng ứng phó.
Anh Cường và Mụn Ruồi Đen suýt nữa thì sợ toát mồ hôi lạnh.
Anh Cường lén vén nắp giỏ tre lên , thằng bé mập Ngô Gia Bảo mắt đang mơ màng, miệng bịt nên lời nào.
Anh Cường liếc đống bông xe, nữa thò tay lấy Ngô Gia Bảo , đặt một đống bông lỏng lẻo, che đậy kỹ càng.
“Làm gì thế? Xuống xe kiểm tra!”
Gần đến trạm kiểm soát đường biên giới, chiếc xe tải chặn , cảnh sát giao thông đang kiểm tra thường lệ.
“Chở bông, là tài xế xe tải của nhà máy dệt Tân Thành, đây là giấy giới thiệu.”
Bác Ngưu mở cửa xe xuống, đưa giấy giới thiệu.
“Ừm, giấy tờ đầy đủ, còn ba khác xe của là ?”
Người hỏi chỉ bộ ba rách rưới hỏi.
“Họ là quen xin nhờ xe.”
Bác Ngưu thật.
“Giấy giới thiệu của ba các cô ?”
“Chúng đến Kinh Thành khám bệnh, đây là giấy giới thiệu.”
Lệ Bà xuống xe, run rẩy tay chân từ trong gói đồ nhỏ lấy một tờ giấy giới thiệu nhàu nát, đây là giấy làm giả ở chợ đen.
Không ngờ thực sự dùng đến.
--- Chương 30 ---
Được cứu
Người hỏi nhận lấy xem vài , trả cho Lệ Bà, xác nhận phận vấn đề gì.
Lại vòng phía thùng xe, dùng tay lật tung đống bông lên, Anh Cường và Mụn Ruồi Đen hai giống như gà tóm cổ, im lặng hành động của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tay-bung-hat-dua-toi-hong-chuyen-trong-tu-hop-vien-thap-nien-70/chuong-49.html.]
“Đi .”
Cuối cùng cũng kiểm tra xong, xác định vấn đề gì, dẫn đầu một câu, giơ tay hiệu cho đồng đội cho qua.
Trái tim của bộ ba rách rưới cuối cùng cũng nhẹ nhõm.
“Loảng xoảng – loảng xoảng –”
lúc , phía thùng xe đột nhiên truyền đến tiếng động.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
“Chuyện gì thế? Tiếng gì ?”
“Chết !”
Lệ Bà thầm nghĩ .
Bác Ngưu cũng ngớ , chuyện quái gì thế !
Người hỏi mắt sáng quắc lên, chăm chú Anh Cường và Mụn Ruồi Đen đang ở thùng xe phía .
“Đội trưởng, nhận tin báo, hẻm Giếng Nước Ngọt đêm qua mất một thằng bé trai.”
Có nhận tin báo xong, đến bên cạnh đội trưởng thì thầm nhắc nhở.
“Tất cả xuống xe kiểm tra!”
Bộ ba rách rưới cố tỏ bình tĩnh, cùng trượt xuống xe bên lề đường, im thin thít.
“Trong cái giỏ tay là gì? Lấy cho xem.”
Đội trưởng chú ý thấy Anh Cường đang cầm một cái giỏ tre đan, khá lớn, ước chừng thể đựng một đứa trẻ.
“Không gì đồng chí công an, chỉ là một con gà, xóc nảy nên hoảng sợ kêu thôi ạ.”
Anh Cường thẳng, còn trực tiếp lật nắp giỏ đưa cho đội trưởng xem.
Bên trong quả thực một con gà, vẫn còn sống, chỉ điều con gà trông khỏe lắm.
Chân tay buộc lỏng, thỉnh thoảng vỗ cánh yếu ớt hai cái, đập giỏ tre, phát tiếng động.
“Cái giỏ lớn thế mà chỉ đựng mỗi một con gà thôi ?”
“ đúng , chúng đều là thật thà, làm gì nhiều chuyện vòng vo như thế.”
Anh Cường gãi đầu, vẻ thật thà, tủm tỉm.
Đội trưởng vẫn còn bán tín bán nghi, đựng gà mà cần cái giỏ lớn như ?
“Thế thì ? Lồng to thì gà mới c.h.ế.t chứ!”
Mụn Ruồi Đen đảo mắt, thấy lục gì, liền bạo gan, mở miệng cãi .
“Ấy! Anh ăn kiểu gì thế!”
Đồng chí nhỏ phía đội trưởng vội vàng tiến lên tranh luận với Mụn Ruồi Đen đang ba hoa.
“Xin nhé, đồng chí, đứa cháu nhà tính tình thẳng thắn, từ nhỏ cha , ăn khó tránh khỏi bộc trực, đồng chí nguôi giận, nguôi giận.”
Lệ Bà tiến lên một trận cúi đầu khom lưng xin .
“Thôi , chúng chỉ hỏi một câu thôi, còn việc gì nữa thì các …”
“Đội trưởng đội trưởng! Chỗ bông cháy ! Đội trưởng mau đến xem!”