Ngẩng đầu ngoài cửa sổ, ánh nắng chói chang, cô dậy cầm chiếc gương nhỏ đầu giường qua .
Thật lòng mà , Giả Vũ Hà . Nước da trắng, ngũ quan nhạt nhẽo.
một đôi mắt ướt át như sắp , là kiểu ánh mắt yếu đuối như cây tơ hồng.
Rất nhiều đàn ông to lớn đều thích kiểu , ánh mắt như như của Giả Vũ Hà liền bảo vệ phụ nữ yếu đuối như cô .
Cứ như thể giúp đỡ cô thì sẽ thể hiện bản tài giỏi đến mức nào .
Anh Văn, mối tình đầu của Giả Vũ Hà, cũng là như . Giả Vũ Hà từ nhỏ giỏi dỗ ngọt những đàn ông như thế.
Cô gặp nhiều, lừa nhiều, thủ đoạn tự nhiên cũng ngày càng lão luyện.
“Anh Văn, là em, là Vũ Hà đây, vì chuyện nhà cửa thật sự khiến bận tâm nhiều .”
--- Chương 73 ---
Hóa cô là con gái của
Đêm khuya, nhà nhà đều ngủ, ngay cả mèo chó cũng chìm giấc mộng.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Cánh cổng đại viện đẩy nhẹ nhàng một tiếng động, một bóng bước màn đêm.
Bóng cẩn thận lẻn một căn phòng, ánh đèn mờ ảo thể thấy một bóng đàn ông khác.
Hai ôm chặt lấy , thì thầm những lời yêu thương.
“Vũ Hà, căn nhà đó em ở quen ?”
Trong phòng vọng một giọng nam trầm ấm, nhẹ nhàng.
“Anh Văn, em vất vả, vì chuyện của em mà còn bận lòng nhiều.”
Giọng Giả Vũ Hà dường như pha lẫn mật ngọt, ánh đèn nước mắt cô như thiêu đốt trái tim Văn.
“Em là chứ, chuyện của em chẳng là chuyện của ?”
Giọng Văn run, dường như đang tức giận.
“Anh Văn, em thực sự ngờ thể gặp , hóa ông trời vẫn còn ưu ái em.”
Giả Vũ Hà yếu ớt tựa lòng Văn, mặt nở một nụ nhạt.
“Vũ Hà, chuyện năm xưa chúng đều là bất do kỷ, sai chúng , mà là thời đại .”
Giọng Văn đột ngột cao lên, câu cuối cùng chỉ Giả Vũ Hà đang tựa sát thấy.
“Anh Văn, những năm qua sống ? Vợ đối xử với ?”
Giả Vũ Hà tay trái nắm lấy tay Văn, tay nâng lên vuốt ve gương mặt Văn, nhẹ nhàng, khiến Văn ngứa ngáy trong lòng.
“Vũ Hà, em, em nghĩ sống ?”
Anh Văn nắm chặt lấy bàn tay mềm mại như xương của Giả Vũ Hà, nhẹ nhàng xoa nắn.
“Anh và cô tình yêu, chỉ là cuộc sống.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tay-bung-hat-dua-toi-hong-chuyen-trong-tu-hop-vien-thap-nien-70/chuong-118.html.]
Anh Văn hôn lên mu bàn tay Giả Vũ Hà.
“Anh Văn, câu của , Vũ Hà mãn nguyện .”
Giả Vũ Hà ngượng ngùng buông tay , mặt treo một nụ cay đắng.
“Anh Văn, chúng thể gặp , lẽ là ý trời.”
“Em trân trọng hạnh phúc khó , dù chỉ là thoáng qua.”
“Vũ Hà!”
“Anh Văn!”
Anh Văn kiềm chế niềm vui và sự xúc động trong lòng, bàn tay run rẩy ôm Giả Vũ Hà lòng.
Ôm thật chặt, tự chủ cúi đầu, môi răng chạm .
Mãi lâu mới tách , Giả Vũ Hà mặt đỏ bừng, hai tay nắm chặt lấy áo Văn.
“Anh Văn, năm đó em lừa , thật em…”
Giả Vũ Hà dường như khó mở lời, nhắm mắt dám mắt Văn.
“Vũ Hà, em?”
Anh Văn khá khó hiểu.
“Anh Văn, lúc đó em , nhưng khi em chuẩn với thì… bố và trai em đưa nông trường cải tạo.”
“Em làm nỡ lòng lúc làm ảnh hưởng đến ?”
Nước mắt Giả Vũ Hà trào , đến câu cuối cùng thể khỏi run rẩy.
“Cho nên em mới gả cho đàn ông đó ? Vũ Hà, em ngốc thế?”
Anh Văn lời , mặt đầu tiên là kinh ngạc, nghi ngờ cuối cùng là niềm vui sướng tột độ trong lòng.
“Anh Văn, thật Trân Trân sinh non , con bé là sinh đủ tháng, để giấu gia đình đó, em đành như .”
“Vậy nên Trân Trân thật là… là con gái của !”
Giả Vũ Hà dường như ngượng ngùng , chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
“Vũ Hà, thật sự cảm ơn em, sinh kết tinh tình yêu của chúng !”
“Anh Văn, Trân Trân từ nhỏ cứ nghĩ bố nó là cha ruột, em vẫn dám với con bé, chỉ sợ con bé nghĩ quẩn làm chuyện dại dột.”
“Những năm qua Trân Trân cũng chịu thiệt thòi , đứa bé sống khổ sở đến .”
Là một đàn ông, đột nhiên yêu cũ nhẫn nhục sinh cho một cô con gái.
Trong lòng nghi ngờ gì là tự hào, một sự kích thích và khoái cảm bí mật.
Từ đó, tự động loại bỏ khả năng thể xảy đó trong đầu, chỉ nguyện chọn tin tưởng.
“Trân Trân vẫn luôn kính trọng , coi như chú, chuyện của chúng vẫn đừng vội… Thân thế của Trân Trân vẫn nên giấu thì hơn!”
Giả Vũ Hà nghĩ đến con gái khỏi thở dài, mặt lộ vẻ buồn rầu.