Tái Sinh Ở Biên Ải: Nàng Là Thần Tiên Sống - Chương 377: Hai người các ngươi dọn sạch hang thỏ rồi sao
Cập nhật lúc: 2025-11-30 22:17:01
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Thẩm Đào Đào thành quả đầy ắp, trong lòng cũng ngọt ngào, tạm thời quên những phiền muộn khó hiểu .
Hai mang đầy chiến lợi phẩm trở về, bước ráng chiều tà.
Bước chân Đại Tráng nhẹ nhàng, miệng ngân nga những khúc ca núi rừng thành điệu. Đào Nha theo , bóng lưng rộng lớn của ánh tà dương dát một lớp vàng, cảm thấy vô cùng yên tâm, nhưng luôn cảm thấy như một bóng hình mơ hồ của khác đang chồng lên đó, song thể nhớ là ai.
Vừa đến đầu làng gốc cây hòe già, liền gặp Ngô góa phụ hàng xóm.
Thẩm Đào Đào tuy mới đến vài ngày, nhưng cũng Ngô góa phụ là “tinh túy chuyện thị phi” nổi danh trong thôn, loại tham lam vô độ.
Thím xách cái rổ rau, mắt tinh, thấy những bóng xám đang cựa quậy trong gùi của Đại Tráng từ đằng xa.
“Ôi chao, Đại Tráng, mà phát tài về thế? Chà chà… nhiều thỏ sống thế , hiếm thấy thật đấy.” Ngô góa phụ uốn éo tiến tới, mắt đảo quanh cái gùi, miệng ngừng chậc chậc khen ngợi, “Thỏ , thật béo, thấy thơm ngon .”
Đại Tráng là thật thà, thấy hàng xóm khen, ngây ngô: “Thím Ngô, gì , chỉ là đặt mấy cái bẫy ở núi , may mắn thôi.”
“May mắn thật đấy,” Ngô góa phụ xán lạn, “Đại Tráng , cháu xem thỏ nhà cháu ăn hết, nuôi tốn lương thực. Hai thằng nhóc nhà thím đây, thèm thịt đến mức kêu gào, lòng thím đây cứ như lửa đốt . Hay là… cháu san sẻ một con cho thím? Để hai đứa trẻ cũng thỏa cơn thèm?” Thím thật đáng thương, nhưng mắt chỉ dán con thỏ béo nhất.
Đại Tráng , chút khó xử. Hắn mềm lòng, thấy hàng xóm láng giềng, con thèm thịt, cho một con cũng chẳng . Dù hôm nay thu hoạch cũng nhiều. Hắn theo bản năng đưa tay gùi, miệng : “À… thôi, nếu thím Ngô chê…”
“Khoan .” Thẩm Đào Đào vốn im lặng từ nãy bỗng lên tiếng, tiến lên một bước, nhẹ nhàng đặt tay lên cổ tay Đại Tráng.
Đại Tráng và Ngô góa phụ đều ngẩn , về phía Thẩm Đào Đào.
Trên mặt Đào Nha mang theo nụ nhạt, nhưng giọng điệu hề vội vàng: “Thím Ngô, việc con trai nhà thím ăn thịt, chúng hiểu. những con thỏ , hiện giờ chúng thể cho thím .”
Nụ mặt Ngô góa phụ cứng đờ, đó cố kéo căng : “Ôi chao, là Đào Nha , con xem con bé , khách sáo thế? Chẳng chỉ một con thỏ thôi , hàng xóm láng giềng, giúp đỡ lẫn chẳng lẽ thường, Đại Tráng còn gì cả.” Lời của thím ẩn ý gây chia rẽ, ám chỉ Thẩm Đào Đào can thiệp chuyện của .
Thẩm Đào Đào cũng tức giận, vẫn tủm tỉm: “Thím , thể như . Giúp đỡ là lẽ nên làm, nhưng cũng xem giúp đỡ bằng cách nào. Thím xem, những con thỏ chúng tính mang về để phối giống đẻ con. Bây giờ cho thím, thím thì thoải mái , nhưng mất một con thỏ giống, lẽ sẽ mất cả một ổ thỏ con. Cả một ổ thỏ con lớn lên, là bao nhiêu tấm da, bao nhiêu cân thịt. Tổn thất , chỉ là chuyện một con thỏ .”
Nàng dừng một chút, sắc mặt Ngô góa phụ đổi, tiếp tục chậm rãi : “Vả , thím , nếu nhớ nhầm, mỗi thím đồ ăn, cũng từng chia cho nhà A Bà một chút nào, tự đóng cửa ăn một . Đại Tráng bắt thỏ là do bản lĩnh của Đại Tráng, liên quan gì đến thím , thím thì thể tự núi mà bắt, cứ thế trơ trẽn mở miệng xin xỏ lẽ.”
Thẩm Đào Đào những lời nhẹ nhàng, nhưng như một cái búa nhỏ, gõ tim Ngô góa phụ. Chuyện thím thường xuyên chiếm tiện nghi nhà A Bà là sự thật. Bị Đào Nha chỉ thẳng mặt công chúng, Ngô góa phụ lập tức thấy mất mặt, mặt đỏ bừng tái mét.
“Con… con bé , năng như .” Ngô góa phụ chút thẹn quá hóa giận, “Chẳng chỉ là xin con một con thỏ thôi , cho thì thôi, nhiều làm gì, cũng chỉ hai đứa trẻ ăn miếng thịt.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tai-sinh-o-bien-ai-nang-la-than-tien-song/chuong-377-hai-nguoi-cac-nguoi-don-sach-hang-tho-roi-sao.html.]
“Phải, nhà nào mà chẳng ăn thịt?” Thẩm Đào Đào thuận nước đẩy thuyền gật đầu, “Cho nên, thím , thỏ nhà chúng càng giữ để đẻ con, tích tiểu thành đại. Chờ thỏ nuôi nhiều, đẻ nhiều lứa, thịt và da tự nhiên sẽ . Đến lúc đó, đừng một con, ngay cả thím thêm vài con, chỉ cần giá cả hợp lý, chúng đều dễ dàng thương lượng, chẳng ? Ngay tại thời điểm , đem gà đẻ trứng tặng cho , là việc thông minh nên làm. Thím đúng ?”
Một tràng lời lẽ của Thẩm Đào Đào, lý cứ, mềm mỏng nhưng cứng rắn. Ngay cả mấy dân xem cũng thầm gật đầu, cảm thấy cô nhóc Thẩm Đào Đào tuổi còn nhỏ, nhưng ăn làm việc thật hợp tình hợp lý.
Ngô góa phụ chặn họng đến mức thốt nên lời, thím đôi mắt sáng ngời của Thẩm Đào Đào, vẻ mặt như của dân làng xung quanh, mặt nóng ran.
Cuối cùng, thím chỉ đành hậm hực vung cái rổ, lầm bầm một câu: “Không cho thì cho, nhiều làm gì, cứ như ai thèm lắm .” Nói , bước nhanh mà .
Nhìn bóng lưng Ngô góa phụ bỏ chạy thục mạng, Đại Tráng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng càng thêm bội phục Thẩm Đào Đào sát đất.
Hắn suýt chút nữa mềm lòng đồng ý, nếu Thẩm Đào Đào ngăn , thỏ hôm nay e rằng chia một con .
“Đào Nha, may mà nàng.” Đại Tráng thật lòng , ánh mắt Thẩm Đào Đào sáng rực.
Thẩm Đào Đào , gì. Trong lòng nàng cũng nhẹ nhõm. Lời , nàng gần như là vô thức , cái cảm giác phân tích lợi hại, nắm bắt đúng mực đó, quen thuộc xa lạ.
Nàng lắc đầu, nghĩ nữa. Dù , giải quyết phiền phức mắt là .
“Đi thôi, Đại Tráng ca, A Bà chắc đang đợi sốt ruột. Chúng nhanh về nhà, an trí mấy con thỏ .” Thẩm Đào Đào vỗ vỗ cái gùi, giọng điệu nhẹ nhàng.
“Ừ, về nhà.” Đại Tráng dùng sức gật đầu.
Mặt trời ngả về tây, chân trời rực lên một mảng ráng chiều đỏ rực, nhuộm thôn Sơn Xà ấm áp.
Thẩm Đào Đào và Đại Tráng một một , mang theo chiếc gùi mây nặng trĩu đầy ắp chiến lợi phẩm trở về.
Vừa đến cửa sân, một mùi hương đậm đà thoang thoảng bay , xộc thẳng mũi. Là mùi gà hầm.
“Mẹ, chúng con về .” Người còn sân, giọng lớn của Đại Tráng cất lên .
A Bà đang đeo tạp dề vải thô, bận rộn bếp, tiếng liền ló đầu , mặt mày tươi : “Nghe thấy , thấy , ôi chao, đây là…” Người liếc mắt thấy mấy vật nhỏ lông xù đang cựa quậy trong gùi, mắt lập tức sáng rỡ, “Ôi trời, nhiều thỏ sống thế , hai các ngươi dọn sạch hang thỏ ?”
Đại Tráng cẩn thận đặt cái gùi xuống góc sân râm mát, nóng lòng khoe khoang với A Bà: “Mẹ, Người thấy , hôm nay đều nhờ Đào Nha, cái bẫy của nàng đặt xuống, thần kỳ lắm.”
Hắn khoa tay múa chân , “Chỉ cần dùng cành cây dựng lên, dây thòng lọng đặt , chà, thỏ cứ như ngốc , xếp hàng chui bẫy. Trước đây mười cái bẫy con đặt may dính một cái là lắm , hôm nay những cái Đào Nha sửa , cái nào cũng dính.”