Tái Sinh Ở Biên Ải: Nàng Là Thần Tiên Sống - Chương 317: Lo sợ phát sinh tai họa cướp lương thực gây bạo loạn
Cập nhật lúc: 2025-11-30 22:13:08
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
“Đào Nhi, Tạ gia, mau đây!” Thẩm Tiểu Xuyên ở tường thành, giọng gần như khản đặc vì hét lớn, “Triệu Thanh, Triệu Thanh phái gửi thư tới… Hơn nữa, chỗ đăng ký tù nhân lưu đày, một nhóm tù nhân mới tới… Là… là…”
Lòng Thẩm Đào Đào chợt chùng xuống, nàng chạy xuống tường thành đón lấy phong quân báo khẩn cấp còn dính bụi, nhanh chóng mở . Tạ Vân Cảnh cũng bước nhanh theo , ánh mắt rơi công văn.
Ánh mắt Thẩm Đào Đào lướt nhanh qua chữ giấy, đó là bút tích của Triệu Thanh, chữ nguệch ngoạc, rõ ràng là trong tình huống cực kỳ khẩn cấp:
“Thành chủ! Tướng quân! Khẩn cấp! Khẩn cấp!
Gần đây, con đường quan đạo phía Nam Vinh Thành và các lối mòn trong rừng núi, đột nhiên xuất hiện một lượng lớn lưu dân. Thế như triều dâng, ngừng nghỉ, lúc đầu mỗi ngày vài trăm , nay tăng lên hàng ngàn mỗi ngày.
Nam nữ già trẻ, quần áo rách rưới, mặt vàng như nghệ, tình cảnh t.h.ả.m thương vô cùng.
Theo lời lóc của lưu dân, vùng trung nguyên, Dự, Ký, Duyện Châu, từ năm ngoái đến nay, gặp đại hạn hán trăm năm gặp, đất đai khô cằn ngàn dặm, thu hoạch còn hạt nào.
Quan phủ những dốc sức cứu trợ, trái còn thúc ép thuế má như hổ đói sói lang, cường hào nhân cơ hội hỏa hoạn mà cướp bóc, thôn tính ruộng đất, khiến dân chúng thể sống nổi.
Đạo tặc nổi lên khắp nơi, đói khát đầy đường, t.h.ả.m cảnh đổi con ăn thịt, thỉnh thoảng xảy , thực sự là vì sống nổi, mới rời bỏ quê hương, một đường chạy nạn về phía Bắc.
Hiện tại, lưu dân tràn khu vực quanh Vinh Thành vượt quá vạn , và vẫn tiếp tục tăng lên.
Lương thực dự trữ của Vinh Thành vốn là để dự phòng cho Quân Thành và tự dùng, nay áp lực cực lớn. Việc bố trí nơi ở, t.h.u.ố.c men, quản lý trị an cho lưu dân, càng là vấn đề nan giải.
Lưu dân tụ tập, lòng hoảng sợ, e rằng sẽ phát sinh tai họa cướp lương thực gây bạo loạn. Chức vụ của dốc hết sức để duy trì trật tự, nhưng tình hình nguy cấp, như trứng chồng.
Kính xin Tướng quân nhanh chóng định đoạt, phái binh chi viện, chỉ thị phương lược, nếu chậm trễ ắt sẽ sinh biến.
Triệu Thanh, Thủ Vinh Thành, m.á.u khấu đầu!”
Từng chữ, từng câu, như những nhát búa tạ, giáng mạnh tim Thẩm Đào Đào.
Sắc mặt nàng trong nháy mắt trở nên trắng bệch, bàn tay cầm bức thư run rẩy.
Đất đai khô cằn ngàn dặm, đổi con ăn thịt, lưu dân như thủy triều, mỗi từ , đều đại diện cho cảnh tượng địa ngục trần gian.
Tiếng gào thét điên cuồng và tuyệt vọng của Đảo Tân Lang khi c.h.ế.t, “Đại Tấn sắp diệt vong! Đói khát khắp nơi!”, dường như vang lên bên tai nàng, lúc trở nên chân thật đến .
Mặt khác, Tạ Vân Cảnh cũng xong công văn về tù nhân lưu đày, sắc mặt u ám đến mức thể nhỏ nước, đưa công văn cho Thẩm Đào Đào, giọng trầm thấp và đè nén: “Đào Đào, nàng xem cái .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tai-sinh-o-bien-ai-nang-la-than-tien-song/chuong-317-lo-so-phat-sinh-tai-hoa-cuop-luong-thuc-gay-bao-loan.html.]
Thẩm Đào Đào nhận lấy, lướt qua một lượt, trong lòng càng dấy lên sóng to gió lớn.
Trên công văn rõ ràng: Tù nhân lưu đày mới đến, là Văn Hoa Điện Đại học sĩ, Tể tướng đương triều Từ Hữu cùng gia quyến, gia nhân tổng cộng mười bảy .
Phụ lục giải thích ngắn gọn của quan quân áp giải còn tiết lộ một tin tức kinh thiên động địa: Kinh thành đại biến, Bệ hạ vì uống ‘Kim Đan’ do phương sĩ dâng lên trong thời gian dài, trúng độc sâu, hôn mê bất tỉnh, long thể lâm nguy. Mấy vị Hoàng t.ử vì tranh giành ngôi vị, thế như nước với lửa, kết bè kết đảng, tranh đấu đến giai đoạn trắng trợn. Thủ lĩnh hoạn quan và quyền thần ngoại thích câu kết, nắm giữ triều chính, bài trừ dị kỷ. Từ Tể tướng vì ở trong buổi họp ngự tiền thẳng thắn can gián, trình bày nỗi hại của đan dược, tai họa của đảng tranh, chọc giận quyền gian, gán tội danh “câu kết phiên vương, mưu đồ bất chính”, tịch biên gia sản hạ ngục, nhanh chóng phán lưu đày ba ngàn dặm, đến Quân Thành hiệu lực. Kinh thành hiện giờ lời đồn đãi khắp nơi, tự lo cho , chính lệnh khỏi T.ử Cấm Thành, loạn tượng trùng điệp.
Vị đương triều Tể tướng, đạt đến cực phẩm nhân thần, luôn ca tụng là “thanh lưu lĩnh tụ”, chịu kết cục như thế .
Trái tim của đế quốc hỗn loạn tựa như một nồi cháo. Đây chỉ là thiên tai, mà còn là nhân họa trần trụi; trật tự triều đình đang sụp đổ.
Hai tin tức, tựa như hai luồng điện lạnh lẽo, x.é to.ạc bầu trời yên bình ngắn ngủi của Quân Thành, để lộ bộ mặt hung tợn của cơn bão sắp kéo đến.
Thẩm Đào Đào chỉ cảm thấy một luồng hàn khí từ lòng bàn chân xộc thẳng lên đỉnh đầu, tay chân lạnh buốt.
Trung Nguyên đại hạn, lưu dân triệu , kinh thành nội đấu, quyền gian đương đạo; vùng trọng trấn biên cương , thế mà trở thành mảnh gỗ nổi duy nhất còn vững vàng giữa vòng xoáy sụp đổ của đế quốc.
Làn sóng lưu dân cuồn cuộn , cùng với vị Tể tướng tiền triều lưu đày, đều đang minh chứng cho một sự thật tàn khốc: một cơn bão lớn càn quét bộ Đại Tấn triều, đang ập đến Bắc Cảnh Quân Thành với thế thể ngăn cản.
Thẩm Đào Đào ngẩng đầu Tạ Vân Cảnh, giọng nhanh và rõ ràng: “Vân Cảnh, việc lưu dân Vinh Thành thể chậm trễ. Hàng vạn dân đói tụ tập, một khi mất kiểm soát, sẽ lập tức đại loạn. Triệu Thanh đơn độc khó chống đỡ, đích một chuyến ngay. An ủi lòng dân, mở kho phát lương, tổ chức sắp xếp, định trật tự, đây là việc khẩn cấp nhất.”
Nàng ngừng , ánh mắt lướt qua công văn về Từ Hữu, giọng trầm xuống: “Về phía Quân Thành, gia đình Từ tướng... tuy lưu đày đến đây, nhưng Từ tướng làm quan thanh chính, vốn hiền danh, gặp nạn, quả thực là hình ảnh thu nhỏ của quốc nạn. Chúng thể coi họ là tù nhân bình thường, cần bố trí thỏa đáng, dành cho họ sự tôn trọng cần . Có lẽ... chúng thể từ miệng ông , thêm nhiều sự thật bên trong cục diện hỗn loạn tại kinh thành. Cơn phong ba của kinh thành, sớm muộn gì cũng sẽ lan đến bốn phương, Quân Thành sớm tính toán, lo liệu khi trời đổ mưa.”
Tạ Vân Cảnh nét mặt vô cùng nghiêm trọng, gật đầu thật mạnh: “Nàng cứ yên tâm Vinh Thành, việc lấy việc an ủi lưu dân làm trọng. Phải nhớ kỹ, thi ân, lập uy, đề phòng gian nhân kích động, nhất định định cục diện. Quân Thành trấn giữ, tuyệt đối sơ suất. Về phía Từ tướng... sẽ đích gặp.”
Hắn bầu trời ngoài cửa sổ tưởng chừng bình yên, giọng mang theo chút nặng nề: “Xem , những gì Đảo Tân Lang là hư ngôn. Những ngày tháng tưởng chừng định , e rằng chấm dứt . Quân Thành... nhất định chuẩn sẵn sàng để đối phó với biến cố lớn.”
Thế cục cấp bách, cho phép nửa phần chậm trễ.
Thẩm Đào Đào lập tức lên đường, chút do dự: “Hạ Diệc Tâm, điểm đủ đội vệ của , chuẩn ngựa, lập tức khởi hành đến Vinh Thành.”
Thẩm Đào Đào thậm chí còn kịp y phục thường ngày, chỉ đơn giản thu xếp ấn tín cần thiết và vật dụng tùy , liền dẫn theo Hạ Diệc Tâm cùng năm mươi tinh nhuệ vệ, cưỡi lên chiến mã, cuốn theo một làn khói bụi, phi nhanh về phía nam, hướng Vinh Thành.
Nàng , chuyến đối mặt với hàng vạn lưu dân, là thử thách to lớn đối với vật tư, năng lực quản lý và lòng của Quân Thành.
Còn Tạ Vân Cảnh, tại chỗ, dõi theo bóng dáng Thẩm Đào Đào biến mất nơi cuối con phố dài.
Hắn im lặng một lát, xoay trầm giọng với Thẩm Tiểu Xuyên: “Dẫn gặp Từ tướng.”