Tái Sinh Ở Biên Ải: Nàng Là Thần Tiên Sống - Chương 316: Hòa bình cuối cùng cũng đã giáng xuống mảnh đất đầy rẫy chiến hỏa này

Cập nhật lúc: 2025-11-30 22:13:07
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Bệnh tình của Tiểu Thất dần dần lên, tuy vẫn cần giường tịnh dưỡng, nhưng mặt huyết sắc, thỉnh thoảng còn Tống Thanh Viễn bế cửa sổ sưởi nắng, vài câu ngắn gọn.

Tin tức lành về Vinh Thành đang phồn vinh và đề nghị mở Dịch quán của Liên Cơ càng tiếp thêm sức sống mới cho Quân Thành.

Mọi thứ dường như đang phát triển theo hướng , kéo theo khí se lạnh của Bắc Cảnh dường như cũng ấm áp lên vài phần.

Một buổi sáng sớm, một hồi tù và đặc biệt phá vỡ sự yên tĩnh thường ngày của Quân Thành.

Tiếng tù và là tiếng còi báo động sắc bén về địch tấn công, mà là đại diện cho sứ giả phận đặc biệt đến viếng.

Tạ Vân Cảnh và Thẩm Đào Đào đang dùng bữa sáng, tiếng đều ngưng thần, đặt bát đũa xuống.

Tạ Vân Cảnh trầm giọng : “Thời điểm , sẽ là ai?”

Thẩm Đào Đào nhíu mày: “Chẳng lẽ là triều đình tới?” Dù chuyện của Cao Văn Uyên mới xảy lâu, bất kỳ động tĩnh nào từ phía Kinh thành đều khiến cảnh giác.

Rất nhanh, Trương Tầm nhanh chóng bước bẩm báo: “Tướng quân, ngoài thành một đội Địch Nhung đến, năm mươi kỵ binh, giương cờ sứ giả. Kẻ đầu tự xưng là tân thủ lĩnh bộ lạc A Sử Na, A Sử Na Mục Nhĩ Tháp, xin thành bái kiến Tướng quân và Thẩm cô nương.”

“A Sử Na Mục Nhĩ Tháp?” Tạ Vân Cảnh lóe lên tia kinh ngạc trong mắt, “Hắn đích đến? Lại chỉ mang theo năm mươi kỵ binh?”

Tư thái , giống tác phong kiêu căng ngạo mạn của Địch Nhung khi xưa thường dùng trăm tinh kỵ áp sát biên giới.

“Cho bọn họ , tiếp đãi theo lễ, nhưng tăng cường cảnh giới.” Tạ Vân Cảnh lệnh, đồng thời trao đổi ánh mắt với Thẩm Đào Đào.

Cả hai đều thấy sự thận trọng và nghi hoặc trong mắt đối phương.

Khoảng nửa canh giờ , trong đại sảnh tiếp khách quan trọng của Thành chủ phủ, Tạ Vân Cảnh và Thẩm Đào Đào ở ghế chủ vị, Trương Tầm, Hạ Diệc Tâm và vài vị tướng lĩnh khác hai bên, bầu khí trang trọng nhưng phần dò xét.

Cửa sảnh mở , sự hướng dẫn của hai binh sĩ Quân Thành, một đàn ông mặc trang phục Địch Nhung bước .

Người chừng ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi, hình quá cao lớn nhưng vô cùng tinh tráng rắn chắc, khuôn mặt màu đồng cổ lộ đường nét rõ ràng, đôi mắt sáng ngời, giống như sự hung hãn thường thấy ở các quý tộc Địch Nhung, mà toát lên vẻ trầm và trí tuệ.

Hắn mặc một bộ lễ phục quý tộc Địch Nhung viền lông chồn, bên hông đeo một thanh loan đao hoa lệ, nhưng vỏ đao đậy kín.

Điều thu hút sự chú ý nhất là những món quà mà những tùy tùng phía đang ôm, vàng bạc châu báu, mà là vài cuộn da chồn trắng muốt qua chất liệu cực , vài tấm da gấu nguyên vẹn, và mấy thanh loan đao nhỏ Địch Nhung trang trí tinh xảo.

Hoàn khác biệt với những sứ giả Địch Nhung kiêu ngạo đây, A Sử Na Mục Nhĩ Tháp khi bước đại sảnh, ánh mắt bình hòa quét qua những mặt, cuối cùng dừng Tạ Vân Cảnh và Thẩm Đào Đào.

Hắn đặt tay lên ngực, cúi về phía , hành một lễ tiết tiêu chuẩn của Địch Nhung, động tác trôi chảy tự nhiên, mang theo sự kính trọng.

“Tạ Vân Cảnh Tướng quân tôn quý, Thẩm Đào Đào cô nương,” Mục Nhĩ Tháp lên tiếng, Hán ngữ của mang khẩu âm Địch Nhung rõ rệt, nhưng phát âm rõ ràng, ngữ khí chân thành, “Tân thủ lĩnh bộ lạc A Sử Na, A Sử Na Mục Nhĩ Tháp, mạo đến viếng, kính chúc Tướng quân và cô nương thể an khang, chúc Quân Thành phồn vinh thịnh vượng.”

Lời mở đầu khiêm tốn lễ độ khiến tất cả mặt đều chút bất ngờ.

Thẩm Đào Đào khẽ gật đầu đáp lễ: “Thủ lĩnh Mục Nhĩ Tháp đường sá xa xôi đến đây, vất vả . Mời .”

Mục Nhĩ Tháp cảm tạ, xuống ghế khách. Tùy tùng dâng lễ vật lên.

Hắn vòng vo, thẳng ý định, “Tướng quân, Thẩm cô nương, chuyến tới, mang lòng bất chính đến đòi hỏi. Thực dám giấu, tuy nhậm chức thủ lĩnh lâu, nhưng chứng kiến bộ lạc liên tục chinh chiến qua các năm, c.h.é.m g.i.ế.c ngừng với Quân Thành và các bộ lạc xung quanh, dân chúng lưu lạc, thanh niên trai tráng chôn xác nơi sa trường, già yếu phụ nữ trẻ em chịu đựng gian khổ, trong lòng vô cùng đau đớn.”

Giọng trầm thấp nhưng tràn đầy cảm xúc: “Người Địch Nhung chúng sinh thảo nguyên, lớn lên lưng ngựa, bẩm sinh thích g.i.ế.c chóc. Bắc Địa khổ hàn, đặc biệt là mùa đông kéo dài, gió tuyết sắc như dao, trâu bò c.h.ế.t cóng, đồng cỏ vùi lấp. Để sinh tồn, để cướp đoạt lương thực qua mùa đông và nơi trú ngụ ấm áp, chúng mới thể vung đao kiếm, cướp bóc khắp nơi. Hàng năm mùa đông, trong lều trại đều già và trẻ con thể vượt qua … Cái cảm giác bất lực khi trơ mắt đói rét hành hạ đến c.h.ế.t, tự trải qua, đau đớn thấu tim.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tai-sinh-o-bien-ai-nang-la-than-tien-song/chuong-316-hoa-binh-cuoi-cung-cung-da-giang-xuong-manh-dat-day-ray-chien-hoa-nay.html.]

Những lời , mang theo sức nặng trầm trọng, khiến bầu khí trong sảnh tiếp khách lặng lẽ đổi.

Tạ Vân Cảnh và Thẩm Đào Đào im lặng lắng , họ cảm nhận sự chân thành trong lời của Mục Nhĩ Tháp, đó là một sự thấu hiểu dựa tình cảnh sinh tồn chung, chứ là màn trình diễn giả dối.

Mục Nhĩ Tháp ngẩng đầu lên, ánh mắt rực lửa Tạ Vân Cảnh và Thẩm Đào Đào, tràn đầy kỳ vọng: “Gần đây, các thương nhân của bộ lạc , một tin tức từ các bộ lạc nhỏ giao thương với Quân Thành. Nói rằng Quân Thành một thứ gọi là ‘Hỏa Kháng’. Chỉ cần xây trong nhà, đốt lửa sưởi ấm, là thể khiến cả căn nhà ấm áp như mùa xuân, dù bên ngoài băng tuyết phủ kín, bên trong vẫn thể an lành qua mùa đông. Chuyện , là sự thật?”

Thẩm Đào Đào gật đầu: “ là như . Phương pháp Hỏa Kháng, nhằm mục đích chống cái lạnh khắc nghiệt của Bắc Cảnh, mang phúc lợi cho bách tính.”

Mục Nhĩ Tháp , dậy, một nữa hành đại lễ với Tạ Vân Cảnh và Thẩm Đào Đào, giọng trở nên vô cùng khẩn thiết: “Tạ Tướng quân, Thẩm cô nương, , A Sử Na Mục Nhĩ Tháp, hôm nay đại diện cho thể tộc nhân bộ lạc A Sử Na, tha thiết cầu xin hai vị, liệu thể truyền thụ cho chúng phương pháp chế tạo Hỏa Kháng ?”

Hắn chỉ những món quà mang theo: “Những tấm da, đao kiếm , tuy đáng giá là bao, nhưng là sự cảm ơn chân thành nhất mà bộ lạc thể dâng lên. Chúng sẵn lòng dùng trâu bò khỏe mạnh nhất, ngựa chiến nhanh nhẹn nhất để đổi. Chỉ cần Quân Thành nguyện ý tay giúp đỡ, cứu tộc nhân của thoát khỏi nỗi khổ giá rét.”

Sắp tới là mùa đông dài đằng đẵng ở Bắc Cảnh, thể trơ mắt tộc nhân của c.h.ế.t . Hắn hít một sâu, đưa một lời hứa trọng đại: “Và, xin thề tại đây, lấy Trường Sinh Thiên và vinh quang tổ tiên A Sử Na mà thề, chỉ cần Quân Thành nguyện ý truyền thụ phương pháp Hỏa Kháng, giúp tộc nhân vượt qua mùa đông lạnh giá, từ nay về , bộ lạc A Sử Na , nguyện kết minh ước vĩnh viễn với Quân Thành, thiết kỵ Địch Nhung, sẽ bao giờ xâm phạm biên giới Quân Thành nữa, nếu vi phạm lời thề , và thần sẽ cùng ghét bỏ, bộ lạc sẽ diệt vong. Ta cầu gì khác, chỉ mong dân chúng của , cũng thể giống như bách tính của Quân Thành, một nơi trú ẩn ấm áp trong mùa đông lạnh.”

Cả đại sảnh im lặng.

Tạ Vân Cảnh và Thẩm Đào Đào trao đổi ánh mắt, , cả hai đều thấy điều tương tự trong mắt đối phương, sự chấp thuận.

So với một láng giềng luôn cần đề phòng, một láng giềng chủ động tìm kiếm hòa bình, hy vọng an cư lạc nghiệp, rõ ràng là lợi hơn cho sự phát triển của Quân Thành.

Kỹ thuật Hỏa Kháng tuy thực dụng, nhưng là bí mật cốt lõi thể truyền ngoài.

Dùng một kỹ thuật để đổi lấy sự yên lâu dài ở biên giới phía Bắc, đây chắc chắn là một món hời vô cùng lớn, càng phù hợp với niềm tin tạo phúc cho bách tính mà Thẩm Đào Đào luôn theo đuổi.

Thẩm Đào Đào là đầu tiên dậy, mặt nở một nụ ôn hòa, nàng đến mặt Mục Nhĩ Tháp, nhẹ nhàng đỡ dậy: “Thủ lĩnh Mục Nhĩ Tháp, xin mời dậy. Ngài thấu hiểu đại nghĩa, đặt nặng dân chúng, vì sự sinh tồn và ấm no của tộc nhân mà tiếc hạ , đích đến đây cầu khẩn, tấm lòng và sự gánh vác , thật khiến kính phục.”

Nàng quanh các tướng lĩnh Quân Thành đang mặt, “Phương pháp Hỏa Kháng, vốn dĩ là để chống giá lạnh, để bách tính thể sinh tồn ở nơi khổ hàn. Nó là tài sản riêng của một gia tộc một nào, mà là thuật tạo phúc cho muôn dân. Vì thủ lĩnh thành ý như , nguyện dùng hòa bình đổi lấy sự ấm áp, Quân Thành là kẻ keo kiệt nhỏ mọn. Phương pháp , chúng nguyện ý truyền thụ hết.”

Mục Nhĩ Tháp , gần như thể tin tai , ngơ ngác Thẩm Đào Đào, Tạ Vân Cảnh, niềm vui quá lớn ập đến khiến đàn ông Địch Nhung rắn rỏi , hốc mắt ươn ướt.

Tạ Vân Cảnh cũng dậy, đến bên cạnh Thẩm Đào Đào, tuy nhiều, nhưng khí thế vững chãi như núi của chính là một sự ủng hộ mạnh mẽ.

Hắn Mục Nhĩ Tháp, trầm giọng : “Lời của Thẩm cô nương, chính là ý của Quân Thành. Láng giềng hữu hảo, cùng chống thiên tai, khiến bách tính tránh nỗi khổ chiến loạn đói rét, đó là chính đạo. Quân Thành , nguyện ý cùng bộ lạc A Sử Na ký kết minh ước, từ nay về , xâm phạm lẫn , mở cửa biên thị, trao đổi hàng hóa. Nguyện Bắc Cảnh từ nay, còn chiến hỏa, chỉ khói bếp.”

“Tướng quân, Thẩm cô nương,” Mục Nhĩ Tháp xúc động đến mức giọng run rẩy, cúi đầu thật sâu, , gần như là chín mươi độ, “Tấm lòng rộng lớn của hai vị, sánh ngang với thảo nguyên. Ân tình sâu dày, nặng hơn Thái Sơn. Ta, A Sử Na Mục Nhĩ Tháp, cùng thể tộc nhân bộ lạc A Sử Na, vĩnh viễn quên. Người Địch Nhung, coi trọng lời hứa nhất, lời thề ngày hôm nay, Trời Đất chứng giám, Mặt Trăng Mặt Trời cùng chứng minh, nếu kẻ bội ước, nguyện vạn tiễn xuyên tâm, c.h.ế.t chỗ chôn.”

Một cuộc gặp gỡ thể gây xung đột biên giới mới, cứ như hóa giải can qua thành ngọc lụa, chuyển thành sự khởi đầu của một minh ước hòa thuận.

Một trong những mối đe dọa lớn nhất ở biên giới phía Bắc loại bỏ, điều đó nghĩa là Quân Thành thể dồn nhiều tâm sức hơn việc phát triển nội bộ.

Tạ Vân Cảnh ngay lập tức hạ lệnh, chọn một vài thợ thủ công giỏi nhất trong quân đội, mang theo công cụ và bản vẽ cần thiết, cùng Mục Nhĩ Tháp đến bộ lạc A Sử Na, đích hướng dẫn họ xây dựng Hỏa Kháng, đảm bảo họ thể vượt qua mùa đông một cách thuận lợi.

Đồng thời, hai bên thảo luận chi tiết các điều khoản của minh ước, thỏa thuận mở chợ giao thương ở địa điểm chỉ định biên giới, cho phép bách tính hai bên tiến hành buôn bán sự quản lý của quan phủ.

Nhìn Mục Nhĩ Tháp lời cảm ơn rối rít, dẫn theo thợ thủ công rời , Thẩm Đào Đào và Tạ Vân Cảnh tường thành, trong lòng đều cảm thấy nhẹ nhõm.

Bầu trời Bắc Cảnh, dường như cũng vì thế mà trở nên cao vời và trong xanh hơn.

Hòa bình hiếm , cuối cùng cũng giáng xuống mảnh đất trải qua bao chiến hỏa .

Loading...