Mối tình đó  bắt đầu như thế.
 
“Trình Ninh Ninh.”
 
Giọng Chu Duẫn vang lên xuyên qua tiếng nước, khiến  giật  bừng tỉnh, vội tắt vòi sen.
 
Tôi   : “Đồ ngủ  để ở cửa cho em  đấy.”
 
Một bộ đồ ngủ nam màu xám đậm đơn giản đến mức khô khan, mặc lên  rộng thùng thình đến khó tin.
 
Khi  sấy khô tóc xong và bước  ngoài, Chu Duẫn  bày sẵn rượu  bàn ăn.
 
Tôi cầm một lon bia lên xem: “Tết nhất mà  uống mấy thứ  ?”
 
Anh ngẩng đầu lên  , khẽ  khẩy: “Không lẽ em còn  làm gì với  nữa ?”
 
Câu  đó… thật nhiều hàm ý.
 
Tôi  dám  thêm câu nào nữa, bật nắp lon  tu mấy ngụm lớn.
 
Chu Duẫn đột nhiên hỏi: “Là vì  ?”
 
Tôi sặc ngay, ho khan mấy tiếng: “Cái gì cơ?”
 
“Vết thương  mặt em, là vì  điều chuyển chức vụ của Trình Dao khiến bọn họ  vui ?”
 
“Không hẳn là …”
 
“Xin .”
 
Anh   chăm chú, giọng  chân thành: “Tôi chỉ thấy tức giận mà  nghĩ đến  cảnh của em.”
 
Tôi     gì, cuối cùng chỉ  thể lấy lon bia che mặt, lắp bắp : “Không liên quan đến .”
 
Quả thực là  liên quan đến Chu Duẫn.
 
Trong cái nhà , sự tồn tại của  chỉ để làm nền cho cuộc sống hào nhoáng của Trình Dao.
 
Cô  sống , thì càng nổi bật sự vô dụng của .
 
Cô  sống   thì để khiến cô  dễ chịu hơn, ba  sẽ tìm cách khiến  sống tệ hơn nữa.
 
“Đây là món nợ mà ba nợ bác của mày.”
 
Câu  ông      bao nhiêu .
 
“Hồi đó nếu bác   nghỉ học  làm  nhường suất học cho ba, thì ba    ngày hôm nay, và mày cũng    sinh . Cả đời ba đều mắc nợ bác  ,  nên mày cũng  mang ơn Dao Dao cả đời.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tai-ngo-risz/chuong-5.html.]
 
Còn  , từ nhỏ   , bà  thật sự yêu thương gì .
 
Tôi chỉ là một quân cờ để bà mặc cả với ba , một món đồ trang trí  bản đồ cuộc đời của bà.
 
Khi  còn nhỏ, bà thường hờ hững với . Sau  thấy  học hành giỏi giang thì  bắt đầu lôi   khắp nơi để khoe khoang.
 
Trước kỳ thi nghiên cứu sinh đầu tiên, Trình Dao  bỏ thuốc xổ  sữa của , khiến  thi cử thảm hại.
 
Mẹ  khi đó  tức giận, bất chấp việc ba   dĩ hòa vi quý, nhất quyết đòi  cho  một lời giải thích.
 
Cho đến khi  bác vốn dĩ kiêu ngạo   hạ , quỳ xuống  mặt bà, cầu xin bà đừng truy cứu  của Trình Dao.
 
Biểu cảm vi diệu lúc đó  mặt  , cái kiểu “cuối cùng tao cũng ngẩng cao đầu ” , cả đời   cũng  thể quên .
 
Sau  mỗi  bác gái khiến bà  vui, bà chỉ cần nhẹ nhàng : “Năm đó khi Ninh Ninh thi nghiên cứu sinh  đầu, nếu  …”
 
Thì  cần  hết câu cũng đủ khiến bác gái như một quả bóng  chọc thủng, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
 
Nỗi đau và sự tuyệt vọng của  trở thành thứ vũ khí mà  dùng để phản công  những năm tháng uất ức.
 
Nó  hiệu quả, nên bà  dùng  dùng   nhiều .
 
Nghĩ đến những chuyện cũ rối rắm ,  vô thức uống  nhiều. Đầu óc bắt đầu  cuồng.
 
Trong cơn mơ màng,  thể nhẹ bẫng, hình như là Chu Duẫn bế  đặt lên giường phòng khách.
 
Tôi dùng bàn tay mềm nhũn bám lấy vai , líu ríu hỏi:
“Tổng giám đốc Chu, hồi đó chia tay còn lừa …     ghét em ?”
 
Anh khựng  một chút,   thẳng  dậy.
 
Tôi say, mắt lờ đờ,   rõ  biểu cảm  ánh mắt , chỉ  thấy giọng  lạnh nhạt như thường:
 
 “Phải.”
 
 “Tôi hận em.”
 
6.
 
Tửu lượng của   , nhưng những chuyện xảy   khi say thì  vẫn nhớ kha khá.
 
Tỉnh dậy thì trời  sáng rõ, Chu Duẫn cũng chẳng thấy  nữa.
 
Tôi nhớ  câu “Tôi hận em” rõ mồn một , lòng thấp thỏm bất an, vội vã  quần áo  chuồn lẹ.