Lúc đó   khá nhiều  bình luận, bảo  nên tự xem  bản  .
 
Dù  cha  nào cũng thương con . Nếu họ đối xử với  như thế, chắc chắn  là do .
 
Tôi suy nghĩ ngày đêm, vẫn  hiểu rốt cuộc   sai ở .
 
Nghĩ   thì thôi,  nghĩ nữa.
 
Tôi   mở cửa bước  ngoài:
“Vậy con  đây,  làm phiền ba  và Dao Dao đón Tết nữa.”
 
“Mày dọa ai đấy hả?! Mày nghĩ mày là cái thá gì—”
 
Tiếng quát tháo của ba   tiếng cửa đóng rầm  cắt ngang, đột ngột im bặt.
 
Tôi tay   xuống,  tới cổng khu dân cư, lấy điện thoại định tìm khách sạn gần đây xem còn phòng trống .
 
“Trình Ninh Ninh.”
 
Nghe thấy giọng Chu Duẫn,  cứ ngỡ  đang gặp ảo giác.
 
Anh bước xuống từ chiếc Lamborghini màu đen của , sải bước nhanh về phía :
"Không  em về nhà  ? Sao  xuống đây nữa?"
 
Ánh mắt  dừng  ở hai vết xước  má , sắc mặt lập tức trầm xuống.
"Ai làm đây?"
 
"Tôi lỡ tay cào trúng thôi."
 
Tôi ngập ngừng quan sát :
"Tổng giám đốc Chu, đêm hôm    về nghỉ, canh  cửa nhà  làm gì ?"
 
"Tôi sợ em chạy mất."
 
Ánh mắt  dán chặt lấy , như một  lao động  nợ lương lâu ngày cuối cùng cũng tìm  ông chủ đang chạy trốn.
 
Mà còn phát hiện  đối phương  sắp ôm tiền bỏ trốn  nữa.
 
Chúng    gần . Trên   phảng phất hương gỗ nhè nhẹ, tươi mát, như mùi của hoa kim ngân.
 
Tôi ngây  trong chốc lát  nhanh chóng  hồn,  bắt đầu thói quen  năng ba lăng nhăng:
"Anh đuổi  chạy,   mọc cánh cũng  thoát  ."
 
"Em định  ?"
 
Chỉ năm chữ thôi, mà  bỗng nghẹn lời.
 
Một lúc lâu , mới ủ rũ đáp :
"Không  nữa… Chắc là tìm khách sạn nghỉ một đêm  sáng mai  về trường."
 
 đang là dịp Tết,  còn là cái Tết đầu tiên  khi  thứ  nới lỏng.
 
Khách sạn trong thành phố đều   khách du lịch và  về quê thăm   chiếm hết chỗ.
 
Lúc  mà làm phiền bạn bè cũng  tiện lắm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tai-ngo-risz/chuong-4.html.]
 
Tôi đang nghĩ  thì  thấy giọng Chu Duẫn:
"Khách sạn hết phòng ."
 
"Nếu em  ngại thì đến chỗ  nghỉ  một đêm ."
 
5.
 
Chu Duẫn giàu hơn  tưởng.
 
Chiếc Lamborghini chạy thẳng đến khu nhà giàu  giá nhà cao nhất thành phố.
 
Thang máy  lên, đến căn hộ thông tầng ở tầng mười chín.
 
Phòng khách rộng gấp đôi nhà , phong cách trang trí đơn giản đến cực điểm nhưng vẫn toát lên vẻ đắt đỏ.
 
Quan trọng nhất là… chỗ   dọn dẹp sạch bong, sàn nhà bóng loáng như  thể soi gương .
 
Tôi  ở cửa,  đôi dép bông bẩn thỉu  chân , hiếm hoi cảm thấy   hổ.
 
Chu Duẫn dường như  để ý, chỉ đưa cho  một đôi dép mới  nhàn nhạt :
"Em  dép . Tôi  mở máy nước nóng cho,  tiên cứ tắm rửa ."
 
Tôi cúi đầu  ở cửa, chân cọ cọ  nền nhà:
"Liệu  làm phiền chú thím ..."
 
"Nhà chỉ    thôi."
 
Chu Duẫn  , giọng điệu  thản nhiên:
"Tôi cãi  với ba , nên  ngoài ở một  dịp Tết."
 
Chỉ một câu đơn giản như  thôi mà chẳng hiểu   khiến mũi  cay xè.
 
Ba năm , trong hai tháng yêu ,  luôn cảnh giác giấu kín  thông tin cá nhân  mặt Chu Duẫn.
 
  thì  hề giữ  gì.
 
Đêm giao thừa năm đó, chúng   cạnh  uống rượu.
 
Anh hỏi     gọi điện về nhà.
 
Tôi ậm ừ cho qua,  hỏi  :
"Vậy   cũng  gọi?"
 
Anh chỉ  , ánh mắt  chút mất mát:
"Ba    thích ."
 
Đôi mắt  vì men rượu mà long lanh ướt át, như một chú cún nhỏ đáng thương.
 
Tôi xúc động, chống tay lên bàn, nghiêng  hôn  một cái.
 
Hồi đó   còn  ngây thơ, đẩy vai  ,  rằng    một mối tình chớp nhoáng.
 
Tôi liền nâng mặt  lên, dụ dỗ hỏi: “Vậy thì yêu  ,  ? Một mối quan hệ nghiêm túc.”