Năm nay cô   nhảy việc, sự nghiệp đang lên như diều gặp gió. Bác gái  còn cố tình đặt tiệc tất niên ở một khách sạn hạng sang.
 
Vốn dĩ tất cả đều là để khoe mẽ. 
 
Giây  còn ở thiên đường, giây   xuống địa ngục —  lẽ là cảm xúc đêm nay của họ.
 
Mẹ  nâng chén  lên, uống một ngụm, thong thả :
“Ây da, Dao Dao cũng đừng buồn quá. Dù  thì cũng là công ty niêm yết mà, làm lễ tân  cũng oách lắm đấy.”
 
Ba  trừng mắt  :
“Bà bớt  vài câu ,  thấy Dao Dao đang buồn ? Vô duyên.”
 
Bữa cơm tất niên kết thúc trong  khí nặng nề.
 
Bác trai và bác gái mặt mày âm trầm  tính tiền. Ba  chạy theo tranh phần trả,   thì  kéo ông  .
 
Tôi tụt   cùng, lặng lẽ gói phần xương hầm còn dư về để mang về cho chó hoang ăn.
 
Ai ngờ  đến cửa phòng bao, ánh sáng  mắt bỗng chốc tối sầm .
 
Tôi theo phản xạ lùi  một bước, thì thấy Chu Duẫn bước , tiện tay đóng sập cửa .
 
Anh    chằm chằm, giọng điệu  mấy  thiện:
“Lại  chạy nữa ?”
 
Tôi cố tình giả vờ ngơ ngác:
“Tổng Giám đốc Chu,   gì thế?”
 
“Tôi nên gọi em là Trình Ninh Ninh,  là Tạ Dĩ Ninh đây nhỉ?”
 
Anh  nhếch môi  lạnh một tiếng:
“Ăn sạch sành sanh  phủi m.ô.n.g ,  để  tí thông tin nào — bây giờ   đây, em lặp  lý do chia tay khi xưa xem nào.”
 
Tôi ỉu xìu cúi đầu xin :
“Xin  , Tổng Giám đốc Chu.”
 
“Nói .”
 
“... Anh nhóm m.á.u B,  cũng nhóm m.á.u B,  sợ   tụi  sẽ sinh  một đứa 2B*.”
 
(2B trong ngôn ngữ mạng Trung là một thuật ngữ dùng để mô tả một  ngu ngốc hoặc đần độn.)
 
Ba năm ,  từng  với Chu Duẫn đúng y câu .
 
Lúc đó  còn ngốc nghếch  với  rằng  nhầm ,      nhóm m.á.u B.
 
Tôi bảo:
“Vậy    chứng minh thư  .”
 
Anh thật sự  vanh vách từng con   sót một chữ nào.
 
Tôi  :
“Số chứng minh của  với em khác , tụi   hợp .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tai-ngo-risz/chuong-2.html.]
 
Rồi  dứt khoát kéo    danh sách chặn.
 
Tỉnh   cơn hồi tưởng,  đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Chu Duẫn, cắn răng :
 
“Tổng giám đốc Chu, năm đó lừa  là  sai, nhưng chúng  thực sự  hợp  .”
 
“Ồ? Không hợp chỗ nào?”
 
“Thầy bói , nếu  ở bên  họ Chu thì sẽ gặp tai ương đổ máu.”
 
Chu Duẫn bất ngờ nắm lấy cổ tay . Lòng bàn tay   nóng rực, khiến   khỏi rùng , tim cũng bắt đầu đập loạn.
 
Anh   thẳng  mắt , từng chữ từng chữ :
 
“Em mà  linh tinh thêm một câu nữa thôi là bây giờ sẽ thật sự  tai ương đổ m.á.u đấy.”
 
3.
 
Ánh đèn trong phòng bao sáng trưng, chiếu lên mái tóc đen mềm mượt của .
 
Khuôn mặt  trai quen thuộc  giờ đây ngập tràn sự lạnh lùng, nhưng  hiểu   khiến  nhớ về ba năm .
 
Khi đó, đèn trong phòng  chỉnh tối,  nước mờ từ phòng tắm bay  ngoài.
 
Chu Duẫn giúp  sấy tóc. Chẳng  từ lúc nào, đầu ngón tay ấm áp của    từ cổ xuống .
 
Lúc  chìm đắm, đuôi mắt sẽ  đỏ lên, đôi mắt đào hoa phủ lớp  sương khi chạm đến khoái lạc tột cùng — tựa như một trận mưa xuân kéo dài giữa khe núi.
 
Làm   nghẹt thở.
 
Nghĩ đến đây,  nuốt một ngụm nước bọt, dè dặt :
 
“Chúng  chia tay trong hòa bình,   ?”
 
 lúc đó, điện thoại  đổ chuông.
 
Là   gọi đến:
“Trình Ninh Ninh, con  đang  nhà cho chó hoang ăn đúng ? Mau về , khuya lắm  đấy.”
 
“Dạ , con về ngay đây ạ.”
 
Tôi cuống quýt đáp lời,  cúp máy   Chu Duẫn:
“Mẹ  giục  về .”
 
Anh  buông tay: “Địa chỉ.”
 
“Hả?”
 
“Đưa địa chỉ nhà em cho ,  gỡ  khỏi danh sách chặn.”
 
Chu Duẫn giọng đầy đe dọa:
“Nếu em còn dám chặn   nữa,  sẽ đến tận nhà tìm em,  em bỏ chặn    mặt .”