Giọng  lạnh đến mức  thể kết thành băng.
 
Tôi dịu dàng xoa đầu :
“Dù gì Trình Dao cũng là đại mỹ nữ. Cô  nhào  lòng  mà   thấy rung động chút nào ?”
 
“Có.”
 
 Anh ,
 
 “Muốn nôn.”
 
“…”
 
Chu Duẫn  tiếp:
 
“Anh  ghét Trình Dao.”
 
Tôi chớp chớp mắt: “Thật  cô   cũng    sai .  là em  chút nhan sắc, nhưng  từng lăn lộn thương trường bao năm, chẳng lẽ   từng gặp qua nhiều mỹ nhân  hả? Tại   thích em chứ?”
 
Tôi cứ tưởng rằng Chu Duẫn sẽ tiết lộ bí mật gì đó từ thời thơ ấu, kiểu như chúng   từng gặp  từ lâu .
 
Không ngờ   cụp mắt xuống, khẽ : “Bởi vì… chúng   giống .”
 
“Lúc nhỏ, ba    mới,   thì dứt khoát đòi ly hôn.  bà chỉ chịu mang chị  ,   giống ba, đều là thứ mang dòng m.á.u bẩn thỉu của nhà họ Chu.”
 
“Ba  nhanh chóng tái hôn, còn sinh thêm một đứa em trai nữa.  ông  cũng chẳng mấy khi quan tâm tới . Có lúc  chọc ông  vui, ông  sẽ nhốt  trong tủ cả đêm.”
 
Thảo nào   sợ bóng tối,  ngủ cũng  từng chịu tắt đèn.
 
Khóe mắt  nóng ran, nơi trái tim đau nhói như  kim châm từng chút một lan .
 
“ đó    của . Chuyện  lớn chẳng liên quan gì đến trẻ con cả.”
 
Chu Duẫn nghiêng  ôm lấy : “Anh  trưởng thành , sẽ  còn dằn vặt vì những chuyện   ý nghĩa đó nữa.”
 
“Hôm  nhốt trong khách sạn, chắc là vì chúng   cùng tần  nên     chú ý đến em.”
 
“Sau đó em tìm  uống rượu, còn   yêu đương với . Em   lúc đó   vui đến mức nào .”
 
Anh gác đầu lên vai , giống như một cái bánh pudding,  mật dụi nhẹ má  :
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tai-ngo-risz/chuong-15.html.]
“Đừng rời xa  nữa, Ninh Ninh. Anh  chịu nổi thêm ba năm nữa .”
 
Tiểu biệt thắng tân hôn.
 
Kính cửa sổ  lau sáng bóng, mơ hồ phản chiếu mồ hôi lấm tấm  trán .
 
Ba năm trống vắng dù  như thế nào cũng  thể lấp đầy  .
 
Tháng sáu,  trở về trường tham dự lễ  nghiệp.
 
Trong bầu  khí rộn ràng của dây ruy băng bay phấp phới,   mời lên sân khấu phát biểu với tư cách sinh viên  nghiệp xuất sắc. Vừa bước xuống liền đụng ngay  Chu Duẫn.
 
Anh ôm một bó hoa hướng dương to đùng, cong môi  với : “Tốt nghiệp vui vẻ, Ninh Ninh.”
 
Tôi nhận lấy bó hoa, quan sát kỹ vẻ mặt : “Hình như  đang  căng thẳng thì ?”
 
Yết hầu  trượt lên trượt xuống hai ,  lặng lẽ lấy  một chiếc hộp nhỏ từ trong túi áo.
 
Mở hộp ,  nền nhung đen là một chiếc nhẫn bạch kim. Xung quanh gắn đầy những viên kim cương lớn nhỏ bao quanh viên kim cương hồng ở chính giữa, sáng đến mức lóa mắt.
 
“Đây là một viên kim cương hồng cấp sưu tầm,    mời chị gái ăn một bữa,  nhường cho chị  một hợp đồng, chị  mới chịu bán cho . Anh còn nhờ nhà thiết kế thiết kế riêng chiếc nhẫn  nữa.”
 
Chu Duẫn căng thẳng mà đầy mong chờ  : “Ninh Ninh, lấy  nhé?”
 
Thì  đây chính là việc  từng  cần nhờ Bạch Nha giúp.
 
Tôi  đồng ý với .
 
Tôi luôn tin rằng, vận may của mỗi  là công bằng.
 
Ông trời  cho  một gia đình hạnh phúc viên mãn,  cho  cha  yêu thương vô điều kiện.
 
 cho  một cái đầu thông minh, khả năng học tập và làm việc chẳng kém ai.
 
Còn những  trống cảm xúc...
 
Đã  Chu Duẫn đến lấp đầy.
 
Chỉ cần yêu , dù  xa đến , cuối cùng cũng sẽ gặp .
 
(Toàn văn )