Chú ở tầng  quát lớn: “Ninh Ninh cũng lớn chừng  ,  còn là con gái nữa. Ông định đánh c.h.ế.t nó thật ?!”
 
Cuối cùng, ba  trừng mắt   một cái thật giận dữ,   lưng bỏ lên lầu.
 
Tôi  xổm xuống. Chú chó hoang lông vàng trắng xen kẽ chạy tung tăng từ bụi cây , dụi đầu  tay  đầy  thiết.
 
Tôi  đặt nó  lồng thì ngẩng đầu bắt gặp  .
 
Bà  tới  mặt , giọng dửng dưng: “Giỏi lắm, giờ đến cả ba của mày cũng dám đánh .”
 
Tôi “ừ” một tiếng, xách lồng  về phía bãi đỗ xe.
 
Mẹ   theo  đến bên cạnh chiếc Panamera, mắt bỗng sáng lên: “Giờ mày đúng là  bản lĩnh . Cái  là tổng giám đốc Chu tặng ?”
 
“Cũng lạ, công ty   to thế   để ý đến mày nhỉ?”
 
Không đợi  trả lời, bà  tự  lẩm bẩm:
 
“Thôi kệ, quan tâm làm gì, mày giữ cho chặt . Bị Trình Dao bắt nạt bao nhiêu năm, giờ cũng  ngày nở mày nở mặt. Lần  tao  họp lớp, mày nhớ lái cái xe  tới đón tao.”
 
Tôi mở cửa xe, cẩn thận đặt Pudding ,   đầu   bà: “Không.”
 
“Tôi sẽ    nữa.”
 
Mẹ  lập tức cau mày, liếc :
“Ba mày đánh mày chứ tao  chọc gì mày ? Lúc mày  thèm đoái hoài gì đến tổng giám đốc Chu trong bữa cơm Tết, chẳng  cũng là tao  mặt đỡ lời cho mày ?”
 
Lời bà  quá đỗi nực , khiến  bật  thành tiếng.
 
“Mẹ  ? Thật  từ lâu con   còn quan tâm ba đối xử với con thế nào nữa. Con chỉ là vẫn thấy  cam tâm. Rõ ràng con là do  mang thai mười tháng, tại     thể yêu thương con mà chỉ coi con như một công cụ để khoe khoang ?”
 
Tôi dùng mu bàn tay áp  má, nơi vẫn còn đau rát vì cái tát, “ bây giờ, những chuyện đó  còn quan trọng nữa. Con   còn để tâm đến  nữa .”
 
“Mày đúng là  sách nhiều thành  cái gì cũng dám . Mấy lời bất hiếu như  mà mày    còn  vẻ  lý lẽ đấy!”
 
Mẹ   lạnh: “Dù gì mày cũng chui từ bụng tao . Trình Ninh Ninh, mày nợ tao một mạng!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tai-ngo-risz/chuong-13.html.]
 
“Nếu  thể chọn ,  tuyệt đối sẽ  chọn bà làm  con .”
 
Tôi  thẳng  bà, từng chữ từng chữ rành rọt: “Tưởng Tố Mai,  thật sự ước gì  thể lóc xương róc thịt, trả  cái mạng  cho bà.”
 
Ánh mắt  và bà giao . Bà sững  trong chốc lát, khẽ mắng một câu   đầu bỏ .
 
Tôi   xe, mạnh tay đóng cửa . Qua gương chiếu hậu,  thấy đôi mắt  ầng ậc nước, nhưng vẫn  rơi xuống.
 
Tình yêu và sự quan tâm của  khác, mãi mãi là thứ  thể cưỡng cầu.
 
Khi còn nhỏ,   ganh tị nhất chính là Trình Dao. Ít nhất lúc nào hai bác cũng đối xử với cô  đầy thiên vị và sẵn sàng che chở cô  vô điều kiện.
 
Những thứ cô   thể dễ dàng  ,  là ảo ảnh mà cả đời   đuổi theo cũng  tới .
 
May mà,   trưởng thành .
 
Có những thứ,   cũng vẫn sống .
 
13.
 
Lúc  về đến nơi thì trời  xế chiều.
 
Chu Duẫn  chờ sẵn ở cửa. Nhìn thấy dấu bàn tay sưng đỏ  má , ánh mắt  lập tức lạnh .
 
“Nếu em còn định  là do  cẩn thận mới   thì đừng trách  đích  đến nhà em ‘chơi một chuyến’.”
 
Tôi ôm con ch.ó nhỏ bẩn thỉu, cúi đầu đáp: “Ừm, là do ba em đánh.”
 
“ em  đánh trả . Ông   thương còn nặng hơn em nữa.”
 
Giọng Chu Duẫn chất chứa đầy sự giận dữ và hối tiếc: “Là vì chuyện  sa thải Trình Dao  ?”
 
“Không liên quan lắm. Dù   chuyện  thì  cũng sẽ  chuyện khác khiến Trình Dao  vui. Dù   nữa, mỗi khi tâm trạng cô   ,  sai chắc chắn là em.”
 
“ từ giờ, em sẽ   về đó nữa.”