Tôi gửi thẳng đoạn ghi âm đó  group công ty.
 
Một  im lặng bao trùm.
 
Văn võ bá quan,  một ai dám hé răng.
 
Đến tối,  lẽ là  khi xong bữa tiệc, Chu Duẫn tag phòng nhân sự:
“Chuẩn  email sa thải cô Trình Dao  tuyển thêm một lễ tân mới .”
 
Trình Dao cố giữ vẻ bình tĩnh:
“Tổng giám đốc Chu,   vi phạm quy định công ty. Anh sa thải  thế  là vi phạm luật lao động đấy.”
 
Thật lạ lùng.
 
Cô  mà cũng  luật lao động cơ đấy.
 
Chu Duẫn :
“Yên tâm,  sẽ chi trả đầy đủ tiền bồi thường theo đúng quy định.  với nhân phẩm của cô thì  thể tiếp tục ở  đây làm việc  nữa. Còn nữa, chuyện cô khai man lý lịch ban đầu, vốn dĩ   định  truy cứu, nhưng giờ thì  đổi ý .”
 
Anh còn dặn phòng nhân sự:
“Nếu    công ty nào gọi đến làm hậu kiểm lý lịch Trình Dao thì cứ  thật với họ là .”
 
12.
 
Sau khi tận mắt chứng kiến  bộ quá trình Trình Dao  đuổi việc, hôm đó tan làm, nhóm bốn  ở phòng   lượt đến xin  , bảo là “mắt mù  nhận  bà chủ”.
 
Tôi thấy  , tối về bàn  với Chu Duẫn.
“Hay là thôi , em   làm ở công ty  nữa . Thật sự   giống con ông cháu cha.”
 
Tôi :
“Rõ ràng là em tự thi đậu cao học, bài  tạp chí cũng do em tự . Em    thể tự tìm  một công việc ,  .”
 
“Được thôi.”
 
Chu Duẫn  quá quen với chiêu mặc cả của , đáp ngay:
“Vậy nếu   gặp  hằng ngày ở công ty, thì chuyển đến sống cùng  ,  ?”
 
Tôi  do dự:
“ biệt thự vùng ngoại ô của  xa lắm…”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tai-ngo-risz/chuong-12.html.]
Mắt  sáng rực, ghé sát   nhét chìa khóa xe  tay :
“Không  cả. Chiếc Panamera màu cam đỏ đó vốn là mua cho em mà.”
 
“Là ba năm  em  em thích mà. Anh vẫn luôn nhớ.”
 
Đáng ghét.
 
 là đồ đàn ông thâm sâu khó lường.
 
Ai mà từ chối nổi một chiếc Panamera cam đỏ chứ?
 
Tôi nhận lấy chìa khóa, chợt nhớ  một chuyện:
“ vốn dĩ em định  khi  nghiệp sẽ  ở riêng, tiện thể đón con ch.ó hoang mà em vẫn cho ăn về nuôi.”
 
Người mắc chứng sạch sẽ nghiêm trọng như Chu Duẫn lập tức xụ mặt xuống, miễn cưỡng : “Không ,  cũng luôn  nuôi chó mà.”
 
Tôi lái chiếc Panamera mới tinh  mua lồng vận chuyển và vài món đồ dùng cho thú cưng,  định  về đón chó.
 
Còn đặt sẵn cho nó cái tên: Pudding.
 
Không ngờ  đụng  ba  ở  lầu.
 
Vừa thấy , mặt ông  lập tức sa sầm, sải bước  tới  chất vấn: “Công việc của Dao Dao mất ,   do mày giở trò ?!”
 
Tôi xách lồng vận chuyển, hờ hững đáp: “Cái miệng của cô  dài như lưỡi cày, dám dựng chuyện  lưng sếp, tự làm tự chịu thôi.”
 
“Mày còn mặt mũi mà  thế ? Nếu   vì mày, Dao Dao vốn  tiền đồ xán lạn, làm   đến nông nỗi hôm nay? Trình Ninh Ninh, mày đừng  mà ích kỷ quá đáng!”
 
“Ờ, lúc cô  thi trượt thì ba chê con thi quá  làm cô  tổn thương. Giờ cô  mất việc  đổ lên đầu con. Mai mốt Trình Dao mà c.h.ế.t yểu chắc ba cũng đổ  tại con  gia hạn  cái mạng của cô  nhỉ?”
 
Ba  tức giận đến đỏ mặt, giơ tay tát mạnh  mặt : “Trình Ninh Ninh, con đang rủa ai đấy hả?!”
 
Cái tát   nhanh  mạnh,  né  kịp, thậm chí còn cảm nhận  vị tanh ngọt trong miệng.
 
Trong tiếng ù tai ong ong,  giơ chiếc lồng vận chuyển lên, ném mạnh về phía ba .
 
Góc nhọn của lồng quẹt qua má ông , để  một vết thương. Loại vết thương    từng xuất hiện  ít    , nhưng  ,  ở  mặt ông , và còn nặng hơn nhiều.
 
Ông  đang giận dữ định trả đòn thì  mấy  hàng xóm  thấy tiếng chạy  ngăn .