Anh tựa trán lên trán ,  thở dồn dập:
“Đêm nay đừng  về trường nữa,  ?”
 
Tôi mặc cả:
“Vậy em  vài câu dirty talk giúp tăng hứng thú   ?”
 
Chu Duẫn nhíu mày.
 
Tôi  vẻ  mà  cho:
“Thôi quên ,  làm khó  nữa, em về trường .”
 
Hàng mi  khẽ run lên, cuối cùng cũng chịu nhượng bộ:
“Được.”
 
10.
 
Trong khu vườn biệt thự ngoại ô thành phố, ánh trăng soi rọi xuống chiếc xích đu.
 
Giữa căn nhà kính là một bồn tắm suối nước nóng tròn trịa.
 
Tôi bám lấy Chu Duẫn,  khóe mắt ửng đỏ của ,  lệnh:
“Gọi là bà xã.”
 
“…”
 
Anh nghiến răng:
“Trình Ninh Ninh, em đừng  mà  nước lấn tới.”
 
Tôi rút tay về, mặt tỉnh bơ:
“Thôi quên ,   thì em cũng chẳng thiết tha gì nữa.”
 
Ngay khoảnh khắc   , một cánh tay vươn  từ phía  ôm lấy eo , kéo cả hai ngã  bồn suối nước nóng.
 
Bọt nước văng tung tóe. Anh đè  sát mép bồn, ánh mắt phủ sương mờ:
“Giờ mới  chạy , muộn .”
 
…
 
Hôm  tỉnh dậy, Chu Duẫn hỏi :
“Không  lẽ  em  ở  trường chỉnh sửa luận văn ,   chạy tới cái nhà hàng ở xa thế?”
 
Tôi khoác tấm chăn, lười biếng co ro  sofa:
“Em nghĩ  đoán  .”
 
“Lại là Trình Dao.”
 
Sắc mặt Chu Duẫn trầm xuống:
“Hồi đó cô  bỏ thuốc khiến em lỡ kỳ thi, em nên báo công an mới .”
 
Tôi  khẽ:
“Báo thế nào ? Mẹ em cướp điện thoại, chỉ thẳng  mặt mắng em. Bà   khó khăn lắm mới dạy  cho bác gái em một bài học. Nếu em báo cảnh sát,   bà  còn lấy gì để ép bác gái  cúi đầu?”
 
Chi tiết chuyện đó, ba năm    từng kể cho Chu Duẫn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tai-ngo-risz/chuong-10.html.]
 
Giờ nhắc , cảm xúc   còn phẫn uất  đau lòng như xưa.
 
Chỉ còn  sự lãnh đạm.
 
Nói tới đây ,  dứt khoát thẳng thắn với :
“Lúc đầu bịa thông tin với , thật  chỉ là vì em  quen giấu giếm,   mở miệng thế nào để kể cho  ngoài   cảnh méo mó của nhà . Về  chia tay, cũng vì chuyện .”
 
“Trước  còn  một  em từng thầm thích nhiều năm, đến mở lời cũng  dám. Sau đó    cũng thích em, em ngược   thấy sợ. Một  bình thường mà  chuyện nhà em, chắc chắn sẽ  chọn em nữa, đúng ?”
 
“Vậy nên khi   tỏ tình, em  từ chối. Anh xem, trong chuyện tình cảm em chính là kiểu  tệ hại như thế đấy.”
 
Chu Duẫn mím môi, đường nét quai hàm căng chặt, ánh mắt lạnh lẽo như băng giá.
 
Tôi vốn chỉ  cho  ,   chia tay vì  thích .
 
Mà là vì phát hiện bản   vô tình yêu thật lòng, nhưng    làm  để duy trì một mối quan hệ  mật lành mạnh.
 
Tôi cũng  đủ tự tin rằng tình cảm bắt đầu từ hiệu ứng cầu treo và xây dựng  một lời  dối  thể kéo dài thật lâu.
 
Không ngờ  càng  càng đen mặt:
“Em còn từng thích  khác?”
 
“…”
 
Tôi cố gắng biện giải:
“Chuyện hồi đại học thôi mà, mối tình đầu , tụi em còn  từng ở bên  nữa.”
 
Trong mắt  tràn đầy ấm ức, cứng đầu :
 
“Không , em   thích  khác. Anh chỉ thích mỗi  em, nên em cũng  chỉ thích mỗi  thôi.”
 
Cái kiểu dính  của Chu Duẫn thật sự  dính.
 
Tôi chống tay lên trán, thở dài: “Chuyện đó  là quá khứ . Bây giờ em đương nhiên chỉ thích mỗi  thôi mà.”
 
“Lặp   nữa.”
 
“Chuyện đó  là quá khứ …”
 
“Chỉ  nửa .”
 
Tôi khựng  vài giây, mới phản ứng : “Anh rõ ràng từng   hận em mà.”
 
“   dễ dỗ.”
 
Chu Duẫn  đối diện , nắm lấy cổ tay , khẽ cọ cọ  từ từ nghiêng   gần.
 
Vẫn là gương mặt điềm tĩnh lạnh nhạt, nhưng miệng    mấy lời   chút cốt khí nào:
 
“Chỉ cần em đừng bỏ  mà chạy nữa, thì  sẽ mãi mãi yêu em.”
 
“Mãi mãi   lòng.”