Y độc vốn chẳng tách rời ,  cũng dùng độc của  để cứu  ít .
Ba năm , chúng  bắt đầu hành trình trở về nhà.
Hướng Quỳ   Trường An.
Còn  thì đến một trấn nhỏ chim hót hoa nở.
Từ một trường tư thục vang lên tiếng  sách rõ ràng:
"Ngọc  mài giũa,  thành vật dụng;   học,   lễ nghĩa..."
Tôi  lên tấm biển  cửa trường tư thục, bốn chữ "Vân Cẩm Thư Viện" hiện   mắt.
Thì ,  là tên của .
Ta che khăn lụa  mặt, chỉ dám  xa xa dõi theo.
Ta  thấy Tống Tử Uyên và Tô Cẩn Niên.
Dưới tán cây đào, Tống Tử Uyên bụng  to, Tô Cẩn Niên áp tai  bụng nàng,  gì đó.
Trong mắt họ đều là nụ  hạnh phúc.
Tốt quá.
Nàng  xứng đáng   hạnh phúc như .
Một lát , từng tốp trẻ con vui vẻ chạy từ trong trường tư thục  ngoài,  mặt rạng rỡ niềm vui khi tan học.
Ta chăm chú  từng khuôn mặt, sợ rằng sẽ bỏ sót điều gì.
Cho đến khi một nam tử trẻ tuổi tuấn tú, dịu dàng như ngọc bước .
Chàng  ôm một bé gái bốn, năm tuổi bên tay trái, tay  dắt theo một bé trai.
Hai đứa trẻ giống  như đúc, khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu vô cùng.
Ta bỗng dưng rưng rưng nước mắt.
Một bà thím bên cạnh vỗ vai ,  : "Cô nương, cô cũng để ý nhị công tử nhà họ Tô ?"
Cũng?
Ta hỏi: "Còn ai thích   nữa ?"
"Nhiều lắm  chứ!" Bà thím  đầy hàm ý, một khi mở miệng thì  ngừng  , "Nhị công tử nhà họ Tô là tài tử trẻ tuổi,   trai ngời ngời, con gái mười dặm tám thôn đều để mắt đến. Bà mối đến dạm hỏi nườm nượp,  mà  cũng chẳng ưng ai cả."
"Tại ?"
"Hắn  , vẫn còn chung tình với  vợ quá cố của  lắm. Cô nương   , tư thục  gọi là Vân Cẩm Thư Viện, chính là lấy theo tên của  vợ quá cố . Hắn  là  lương thiện, trong thị trấn  nhiều đứa trẻ nghèo  đóng nổi học phí,  đều nhận hết.  sẽ yêu cầu học sinh dùng củi, gạo, dưa, quả... để bù  học phí. Thật  ai cũng  những thứ đó chẳng đủ để trang trải bữa ăn cho học sinh.   vẫn tuyên bố rằng bọn trẻ  nộp học phí, giống hệt như những học sinh khác..."
Năm xưa, chén rượu đó thực chất đúng là rượu độc, nhưng   loại độc lấy mạng, mà là loại khiến  quên  quá khứ.
Tôi  dùng mạng sống mà Hoàng thượng nợ , dùng tình cảm thanh mai trúc mã giữa  và Hoàng thượng, dùng bao năm  cống hiến vì hàn môn, dùng tất cả những gì   thể đánh đổi, để cầu xin một cơ hội cho Phó Chiêu và Tống Tử Uyên  sống quang minh chính đại.
Tống Tử Uyên và Tô Cẩn Niên cuối cùng cũng thành đôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/ta-lam-no-ty-cho-ke-thu-diet-gia/chuong-19.html.]
Còn Phó Chiêu  c.h.ế.t , giờ đây   tên là Tô Chiêu.
Chàng là nhị công tử nhà họ Tô, là   của Tô Cẩn Niên,  cha  thương yêu,   tẩu hoà thuận bên cạnh,  hai đứa trẻ coi  là cả thế giới.
Ở nơi ,   tranh đoạt quyền thế,   lợi ích giằng co,   cô độc tột cùng, chỉ  tình yêu đơn thuần bao bọc lấy .
Những điều  thể chịu nổi trong quá khứ, quên  thì hãy quên , bao gồm cả .
Ba năm ,   nhờ Tô Cẩn Niên để  cho ,   mất trí nhớ, một bức di thư. Hiện giờ,  xem như là thê tử quá cố của .
Bà thím  bỗng hạ thấp giọng: "Nghe , con gái của huyện lệnh cũng để ý đến  đấy. Đó chính là  nhất mỹ nhân trong huyện  đấy,  đến khuynh quốc khuynh thành, chẳng  nam nhân nào  thích. Cô nương e là   cơ hội !"
Cũng .
Ta   rời .
Chàng nên gặp một cô nương  hơn.
Tôi lướt qua phu quân và con .
Một cơn gió thổi qua, làm cay mắt , thổi rơi giọt lệ nơi khóe mi.
"Cô nương."
Một giọng  quen thuộc vang lên  lưng.
Tim  chợt thắt ,  đầu .
Tô Chiêu cầm chiếc khăn che mặt    gió cuốn , hỏi:
"Đây là của nàng ?"
Tôi gật đầu.
Chàng   xuống, đặt cô bé trong lòng xuống đất  đưa khăn che mặt cho con bé:
"Phúc Nhi, mang trả cho tỷ tỷ ."
Con bé bước tới, hai tay nâng khăn che mặt đưa cho .
Đôi mắt tròn xoe của con bé chăm chú quan sát , đột nhiên reo lên:
"Cha ơi, tỷ tỷ trông giống y hệt nương trong tranh!"
"Phúc Nhi,   vô lễ." Chàng nhẹ giọng trách một câu,  đó bước tới nắm lấy tay con bé,  sang   với giọng điệu lịch sự mà xa cách:
"Xin , trẻ con  hiểu chuyện, mong cô nương đừng trách."
"Không , con bé  đáng yêu." Tôi .
Chúng  chắp tay hành lễ với ,  mỗi  rẽ về một hướng.
Đi  vài bước,   kìm  mà ngoảnh đầu ,  bắt gặp ánh mắt  cũng đang  về phía .
"Cô nương, xin hỏi… chúng   từng gặp  ?"