Ta lập tức hiểu , hàn môn vẫn còn yếu thế, Phó Dục chính là tương kế tựu kế, khiến thế gia lơ là cảnh giác.
Hắn ẩn trong bóng tối, thế gia  lộ  ánh sáng, như    thể chờ thời cơ, một đòn đánh gục kẻ thù.
Ba ngày ,  đến đại tạp viện gặp Phó Dục.
Ta đoán chắc   điều tra   kỹ, nên  nhiều lời giải thích.
Hắn   rời khỏi phủ Tứ hoàng tử.
Ta từ chối: "Ta mang huyết hải thâm thù của cả gia tộc,  sớm là  trong cuộc,   thể rút lui? Ngày ngài thành công, chính là ngày  rời ."
Ta  ở  lâu, chỉ để  một bóng lưng kiên quyết.
19
Ở vương phủ, Phó Chiêu do dự mãi, cuối cùng vẫn mở miệng.
"Ta và Tống Tử Uyên sẽ thành   ngày mùng năm tháng Chạp."
Hắn   chằm chằm, vẻ mặt bình thản, nhưng bàn tay giấu  ống tay áo  siết chặt vì căng thẳng.
Tay  khựng  trong thoáng chốc khi đang nghiền mực,  tiếp tục công việc: "Tốt."
"Nàng...  giận ?" Hắn cẩn thận hỏi.
"Nếu điện hạ vì  mà từ chối hôn sự , Tống thừa tướng và hoàng hậu chắc chắn sẽ  để  yên. Ta  điện hạ làm  cũng vì ." Ta .
Ánh mắt  hiện lên sự d.a.o động.
Tất nhiên  chỉ vì .
Con  luôn  lúc bất đắc dĩ.
Hắn là Tứ hoàng tử.
Hắn  thể rời khỏi thế gia.
Thế gia cũng  thể rời khỏi .
Thế gia  củng cố địa vị,  bắt buộc  tranh đoạt ngôi vị hoàng đế,   lựa chọn nào khác. Chình vì , hôn nhân với Tống gia là con đường tất yếu.
Chỉ là sớm  muộn mà thôi.
Hắn, , Tống Tử Uyên, chẳng ai trong chúng   thể  đổi  điều .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/ta-lam-no-ty-cho-ke-thu-diet-gia/chuong-12.html.]
Nếu   thể  đổi,  thì còn giãy giụa làm gì?
Hơn nữa,  liên hôn,   thể khiến Tống Minh đặt hết tâm tư  Phó Chiêu? Sao  thể khiến  vui mừng đắc ý? Sao  thể thực hiện bước tiếp theo trong kế hoạch của ?
Ngày mùng năm tháng Chạp, Phó Chiêu và Tống Tử Uyên thành .
Ta thu xếp  việc trong phủ một cách  trật tự.
Đêm tân hôn,   trèo cửa sổ  phòng , đầu ngón tay lướt qua hàng mày, khóe mắt của .
"Nàng đúng là  thể ngủ ngon thật ." Giọng  mang theo chút nghiến răng nghiến lợi.
"Thế điện hạ mong  sẽ thế nào? Khóc lóc om sòm   thắt cổ  ?"
Ta mở mắt, xoay  đối diện với , hỏi: "Đã động phòng ?"
Phó Chiêu bực bội chọc  trán : "Sao nàng  thể   hai chữ đó một cách thản nhiên như ? Chúng  còn …    thể cùng  khác…"
Nói đến đây, gương mặt  đỏ lên.
Ta thở dài: "Không   khác, Tống cô nương là Tứ hoàng phi, là chính thê của . Nàng  từng cứu mạng , là một nữ tử  ."
"Dù nàng    thế nào, nàng  cũng  để  ở trong lòng." Phó Chiêu , "Nàng  còn sợ động phòng hơn cả ."
Tim  giật thót, chẳng lẽ   chuyện gì ?
"Chàng…    ?"
"Tiểu Cẩm,  cũng từng   khác ái mộ. Ta  ánh mắt khi một  thích ai đó. Ánh mắt nàng   , từ  đến nay  từng  tình yêu."
Ta âm thầm thở phào, chắc là    về thiếu niên trong rừng trúc.
Nếu ngày   chuyện thành công,  sẽ dùng mạng sống mà Thái tử nợ  để bảo vệ Tống Tử Uyên,  lẽ nàng  và  trai  còn  cơ hội.
Ta  thích mắc nợ bất kì ai. Nàng  cứu  một mạng,  trả nàng  một mạng, như  là xong.
Ta nhẹ nhàng : "Nàng   gả cho , chính là  của , dù thế nào cũng  thể bạc đãi nàng ."
Phó Chiêu nhíu mày: "Tiểu Cẩm, nàng thật sự hy vọng   với  khác ?"
"... "
"Không ,  tin , chỉ là  lo  vì  mà đắc tội với Tống thừa tướng."
"Ngụy biện, nàng hết   đến  khác nghĩ cho Tống Tử Uyên!"