Năm ngoái,  và Chiêu Đệ tình cờ gặp   ở Trường An.
Nàng  Hướng thị  đặt cho nàng một cái tên mới – Hướng Quỳ, dạy nàng  sách  chữ, chỉ cho nàng cách kiếm sống.
Người mà nàng nhắc đến, cũng giống như Tống Tử Uyển, là một cô nương vô cùng thiện lương.
Một nữ tử như ,  đáng  trở thành vật hi sinh trong cuộc tranh đấu triều đình.
Trước khi rời , Tống Minh   chằm chằm, ánh mắt lạnh lẽo hệt như năm đó khi  tàn sát gia tộc .
Ta nhân cơ hội ho vài tiếng, làm  vẻ yếu ớt vô cùng.
Hắn   rời .
Ta cũng .
Hắn  lật đổ hàn môn và Thái tử ư?
Hắn  hỏi thử xem   đồng ý   ?
14.
Ngày diễn  tiệc mừng thọ của Thái hậu, Hướng thị lấy lý do  thể  khỏe,  đưa đến gian phòng nghỉ ngơi.
Hướng Quỳ   ở đó, còn nha  khác là Hướng Thu thì  đáng tin cậy,  dễ  sai khiến.
Phu quân của Hướng thị – Lý Yến, thì  đám công tử thế gia vây lấy,  thể rời .
Lúc , Thái tử cũng do trúng dược mà cảm thấy khó chịu,    chủ đích dẫn đến căn phòng của Hướng thị.
Ta trèo qua cửa sổ  trong, thấy Hướng thị  mềm nhũn ngã xuống giường, hôn mê bất tỉnh.
Giữa giường và đại sảnh  một tấm bình phong lớn, phía  bình phong, Thái tử đang  bên bàn, đôi tai đỏ bừng, phiền muộn day trán.
Ta bước tới: “Điện hạ.”
Hắn trông thấy , giật  kinh ngạc: “Tiểu Cẩm!”
15.
Cứ mỗi  thời gian,   đến tòa viện lớn ở vùng ngoại thành, mang theo chút lương thực và quần áo cho những  già yếu cô độc như   đây.
Đôi khi  bắt gặp một thiếu niên cũng đến đó.
Đám trẻ con gọi  là “Tinh ca ca” và   thiết với .
Hắn đặt bàn ghế trong sân, dạy lũ trẻ  sách  chữ.
Ta cũng  xuống bên cạnh, học cùng bọn chúng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/ta-lam-no-ty-cho-ke-thu-diet-gia/chuong-10.html.]
Cách cầm bút của  sửa mãi cũng  đúng.
Thiếu niên theo bản năng nắm lấy tay , điều chỉnh tư thế cầm bút.
Khi đầu ngón tay chạm  ,  bỗng nhận  điều gì đó, lập tức buông tay: “Xin , cô nương.”
“Có gì  xin ? Chẳng lẽ vì  là nữ tử, công tử liền   dạy nữa ?”
Thiếu niên khẩn trương: “Đương nhiên  .”
“Vậy thì cứ dạy  như cách công tử dạy bọn trẻ .”
Hắn gật đầu đồng ý, nhưng  dạy vô cùng dè dặt.
Cố gắng tránh chạm  ,  thể thấy là   giáo dưỡng  .
Ta đoán   từng chạm  tay nữ tử nào.
Chỉ chạm nhẹ một chút mà vành tai  đỏ hơn cả hoa đào.
Thiếu niên tên “Tinh” đó chính là Thái tử.
Ta  với : “Phu nhân của Lý phủ – Hướng thị đang  trong phòng. Còn   trúng xuân dược,   đưa đến đây  chủ đích. Thế gia  hủy hoại hai . Điện hạ  theo .”
Hắn để mặc  nắm tay kéo , trèo  ngoài cửa sổ.
Dược hiệu  phát tác,   thể cảm nhận rõ bàn tay  ngày càng nóng rực.
Ta quen thuộc hoàng cung, tránh né  , đưa  đến một cung điện bỏ hoang gần nhất.
Hắn bất ngờ hất tay  , lao tới giếng nước bên cạnh, dùng nước lạnh dội lên .
“Vô dụng thôi, dược   mạnh, nếu …  sẽ chết.” Ta .
Thế gia  hạ thủ thì   chuyện dùng dược nhẹ đây.
“Đi .”
Hắn xua đuổi , nhưng giọng   khàn đặc, đôi mắt tràn đầy nhẫn nhịn và kìm nén.
Ta  , nhẹ giọng :
“Điện hạ, nhũ danh của  là ‘Tinh’, vì khi  chào đời, bầu trời đầy . Khi còn nhỏ,   một  bạn thanh mai trúc mã. Nàng tên là Tấn Vân, bởi vì lúc nàng sinh , mây trời rực rỡ.
Người từ nhỏ  thông minh, còn nàng thì nghịch ngợm, mãi cũng  học nổi cách cầm bút. Nàng thích kéo  trèo cây bắt ve,    trèo cây  giỏi,  ngã xuống, lưng đ.â.m  cành cây, để  vết thương  sâu. Người sợ nàng  trách phạt, nên giấu kín chuyện , để nàng lén lút giúp   thuốc mỗi ngày.