Giọng Lục Chí Đình vang lên bên tai: “Chẳng thoải mái chút nào!” Thật một chút cảm giác an tâm, nhưng cô thà c.h.ế.t cũng . “Đã thoải mái mà còn buông tay, quần áo của em sắp làm hỏng .” Khương Điềm ngẩng đầu khỏi vòng tay Lục Chí Đình, phát hiện đến thư phòng , vội vàng đẩy Lục Chí Đình .
Người đàn ông thật tính, đến nơi mà với cô một tiếng. “Nếu sớm cho em là đến nơi , chẳng em buông ? Sao , em ở thêm một lát nữa ?” Kết quả, Lục Chí Đình hề đáp trả như cô dự đoán, ngược còn tủm tỉm gật đầu.
Quá phạm quy , thật sự giả vờ diễn thật !
Như thường lệ, Lục Chí Đình đưa Khương Điềm đến cổng công ty. Anh cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên mái tóc mềm mại của cô. “Hôm nay thể sẽ bận, tan làm sẽ để Trương Tiêu đến đón em, tối nay mời em ăn cơm, em ăn gì cũng .”
“Không , cứ bận . Hồi quen em cũng tự đến mà.” Khương Điềm ôm Lục Chí Đình một cái bước về phía tòa nhà công ty. “Anh tự chăm sóc cho là , em làm đây, tối gặp.”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Cô độc lập đến mức khiến đau lòng. Lục Chí Đình đặt tay lên ngực, nơi đầu cô tựa khi ôm . “Sẽ để em một nữa.” Câu đó như với cô, cũng như với chính .
Vừa bước cửa công ty, cô ngửi thấy mùi chua lè của chanh khắp nơi trong công ty. “Chị Điềm Điềm ơi, chị hạnh phúc quá !”
“ thế, đúng thế! Trước khi làm còn cái ôm yêu thương nữa, thật khiến ghen tị quá !”
“ còn gì, chồng cưới trai lắm tiền, quan trọng là còn đối xử với chị như nữa. Nếu em mà một bạn trai như thế, mơ cũng thể tỉnh giấc.”
Nếu cô từng trải qua một đoạn tình duyên như thế , là cô sẽ dọa tỉnh giấc là tỉnh giấc nữa. Khương Điềm trong lòng nhịn mà thầm phàn nàn, mặt làm vẻ nụ hiền lành vô hại. “Mấy đứa làm việc cho , bạn trai gì chứ, còn bằng tự cố gắng .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/sung-the-ong-xa-muon-om/chuong-26.html.]
Mọi vây quanh một lúc tản . Ánh mắt khinh thường thoáng qua trong khoảnh khắc họ đầu sót một chút nào rơi mắt Khương Điềm. Chẳng qua là một nhóm thấy khác sống thì xúm ké một chút, còn mong nhanh chóng sa sút để thừa cơ giáng đòn. Cô sớm quen với chuyện , ngoài việc giả vờ thấy cũng thể nghĩ nhiều hơn .
Vừa hai bước, Đinh Thành chạy tới. “Chị Điềm Điềm, Bạch đang đợi chị trong văn phòng, chị mau qua đó ạ.”
“Khách hàng kiểu gì mà chăm chỉ hơn cả làm nữa ?!” Khương Điềm thu bước chân định . “Dù bây giờ cũng đến giờ làm, ngoài mua ly cà phê về.”
“Đừng mà chị Điềm Điềm, Bạch đợi lâu như . Vả , chuyện nhỏ nhặt mua cà phê chị cứ giao cho em là .”
Gần như Đinh Thành nửa kéo nửa đẩy văn phòng. Quả nhiên , cô thấy Bạch Nhiên đang tựa ghế sofa nhâm nhi , thấy Khương Điềm bước thì mỉm . Hơi nóng bốc lên, làm vương vấn những sợi tóc lòa xòa trán , trông quả thực khí chất của một thư sinh phong nhã.
Đừng nữa, nếu Bạch Nhiên âm hiểm đến mức nào, chỉ khí chất và khuôn mặt thôi là đủ để lừa mất hồn . Khương Điềm chỉ mặt, cho dù Bạch Nhiên tươi rói với cô, cô cũng sẽ cho sắc mặt .
“Hôm qua đến nhà xem xét tình hình , mấy ngày nay còn làm bản vẽ thiết kế, hình như cần tự đến nữa nhỉ.”
“Điềm Điềm, em là , quan hệ của chúng đến thế mà…” “Ai quan hệ với !” Khương Điềm ngắt lời Bạch Nhiên. “Nếu việc gì thì làm việc đây. Dù là khách hàng, nếu làm phiền công việc của , vẫn thể gọi bảo vệ đến đấy!”
“Điềm Điềm, đừng chứ. Anh chỉ là đến hỏi về vụ cá cược hôm qua của chúng , xem rốt cuộc là ai thắng thôi.” Bạch Nhiên vẫn giữ bộ dạng hổ nham hiểm, khiến Khương Điềm trong lòng thấy ghê tởm. “Tiền cược hôm qua là do lừa , bây giờ còn mặt mũi đến hỏi !”
“Vậy , em phát hiện .” Bạch Nhiên cúi đầu uống thêm một ngụm . “Thật xảo quyệt, còn tưởng hai sẽ cãi mấy ngày liền chứ, xem là đánh giá thấp hai .”
Rốt cuộc là ai xảo quyệt chứ! Khương Điềm tức đến nghiến răng. “Nếu việc gì thì làm việc đây, mời cho.”