Sủng Phi Của Hoàng Đế - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-09-07 06:10:42
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Mạc Yên Nhiên dựa trong lòng Thẩm Sơ Hàn, Thẩm Sơ Hàn xoa bàn tay nàng: “Vẫn lạnh, lạnh ? Có cần thêm một lò sưởi nữa ? Hay lấy một cái bình nước nóng?”

Mạc Yên Nhiên lắc đầu, rút tay thò trong áo : “Luôn cảm thấy yếu ớt như thế, mùa xuân đến nơi còn lạnh gì nữa. Chỉ là tay luôn lạnh thôi, cũng .”

Thẩm Sơ Hàn ủ tay nàng trong ngực, ôm chặt nàng hơn một ít: “Yên Nhiên, nàng thích những nữ nhân mới hôm nay?”

“Không , chỉ là nhóm mới tuổi còn trẻ thôi, đến mức bực bội vì bọn họ.” Trong giọng nàng lộ sự ngạo mạn và nũng nịu.

Hoàng Đế : “Vì hôm nay nàng mở miệng giữ Tống Thường Chi ?”

Mạc Yên Nhiên đáp, dựa Hoàng Đế gần hơn một chút. Hoàng Đế chỉ nghĩ nàng mệt mỏi nên nhắc nữa, ôm lấy nàng nhẹ nhàng nhắm mắt. Hắn , Mạc Yên Nhiên đang nhớ tới bản khi mới cung ba năm . Khi đó cũng một Mạc Yên Nhiên, nhưng sủng quan hậu cung cô gái .

Đang mùa cây cỏ đ.â.m chồi nảy lộc, Mạc Yên Nhiên xe ngựa nhà , tiếng vó ngựa cộp cộp thẳng tới cửa cung, thậm chí một khắc khi đến cửa cung nàng còn là Mạc Yên Nhiên. Thế nhưng khi nàng bước xuống xe, thật sự đặt chân nên mặt đất nơi , nàng nhịn thấy mắt đen kịt, suýt chút nữa ngất xỉu. May mà thị nữ bên cạnh đỡ lấy nàng: “Tiểu thư, thể khó chịu ?”

Nàng định tâm trạng: “Không gì đáng ngại, lẽ mặt trời quá chói mắt nên hoa mắt thôi.”

“Vâng, tiểu thư, chúng nô tỳ thể cùng ngài , ngài đó nhất định cận thận.”

“Đã , các ngươi chờ ở cửa cung .” Mạc Yên Nhiên bước từng bước một cửa cung, ngừng tiếp nhận tin tức do thể ban đầu cung cấp. Mạc Yên Nhiên, ngươi tên là Mạc Yên Nhiên. Cho dù lúc thậm chí nàng còn chẳng bề ngoài dài ngắn thế nào, tiếp nhận những phía cao lựa chọn.

Thân thể tên là Mạc Yên Nhiên, là con gái của Thượng Thư bộ Binh. Thượng Thư bộ Binh Mạc Thanh Lễ ba con gái, con gái lớn và con gái thứ hai gả ngoài từ lâu, đúng dịp tuyển tú, chỉ con gái út Mạc Yên Nhiên là thích hợp. Có điều Mạc Yên Nhiên ở nhà yêu thương, Mạc Thanh Lễ thiên vị hai cô con gái lớn, tuy ba con gái đều hoàng cung, thế nhưng vì gia tộc mà đẩy con gái út để nàng cung. Hai con gái lớn đương nhiên cố gắng sớm hứa hôn, miễn cho chọn cung phí phạm tuổi xuân.

Mạc Yên Nhiên theo cung nữ dẫn đường phía , nhớ những lời Mạc Thanh Lễ với Mạc Yên Nhiên hôm qua: “Cha ngươi , nhưng ngươi thời khắc nhớ kỹ ngươi tiến cung là làm việc cho gia tộc. Hiện nay đường tỷ tỷ phủ Tướng Quân của ngươi đang sủng ái, ngươi tiến cung nàng đương nhiên sẽ giúp đỡ ngươi. Cha mong ngươi thể sủng ái thế nào, chỉ mong ngươi ở trong cung bo bo giữ , long ân thì , cũng đừng gây chuyện, miễn cho liên lụy trong nhà.”

Mạc Yên Nhiên trăm nghìn nhưng vẫn rưng rưng nước mắt đáp: “Nữ nhi hiểu, cha yên tâm, nữ nhi nhất định sẽ làm chuyện liên lụy gia tộc.”

cũng là con gái , dù yêu thương bằng hai nhưng vẫn mềm lòng: “Ngươi cũng cần nghĩ nhiều, thi đình mắt thánh thì , trong cung đường tỷ tỷ ngươi giúp ngươi sắp xếp, sẽ khiến ngươi chịu khổ, mắt thì trở về, cha sẽ sắp xếp cho ngươi một hôn sự . Về phần chuyện của biểu ca ngươi, cần nghĩ tới nữa.”

“Vâng, cảm tạ cha.”

“Ngươi xuống .”

Có điều, Mạc Thanh Lễ trăm triệu ngờ rằng, cô con gái bình thường nín nhịn giấu độc , lên xe ngựa nuốt . Nếu hiện giờ nàng tiến thể của Mạc Yên Nhiên, sợ là cả Mạc gia sẽ chuyện gì , dù tú nữ tự sát khi tuyển tú, truyền sẽ là tội lớn.

Hiện tại, trong lòng Mạc Yên Nhiên xoay chuyển trăm , nàng cấu mạnh một cái, đau thật. Là thật. nàng rõ ràng chỉ chơi suốt đêm với bạn bè, đó trở về đánh một giấc mà thôi. Vì đang yên đang lành biến thành Mạc Yên Nhiên gì đấy thế ?

Tóm , đến đến đấy. Đối với nàng mà , nàng trăm triệu tiến cung, cung lấy lòng một đàn ông xa lạ, trăm phương nghìn kế bảo vệ , để tính kế mưu hại. Thế nhưng nếu thật sự thể trở phủ Thượng Thư thì thế nào? Nàng rõ. Trong trí nhớ của nàng, hai chị phía rõ ràng đều cùng một , bản nhỏ nhất nên chiều nhất ? Trái ngoéo là nàng nhỏ nhất từ nhỏ nhận hết vắng vẻ và khinh thường. Nếu rớt tuyển trở phủ Thượng Thư, đợi nàng là cái gì? Là hôn sự môn đăng hộ đối mà cha Thượng Thư hứa hẹn, cuộc sống càng thêm lạnh lẽo? Biểu ca mà cha Thượng Thư là ai? Nàng và biểu ca liên quan gì? Đầu nàng đau như nổ tung, vì nghĩ tiếp nữa. Hôm nay chỉ thể một bước tính một bước.

Vừa xe tỳ nữ nhắc tới, đường tỷ tỷ phủ Tướng Quân hiện nay ở Phi vị, là chị em họ gần, đường tỷ tỷ và Mạc Yên Nhiên vốn mật nhất, chẳng hiểu vì cái gì bất hòa. Có lẽ Mạc Bình U ghét bỏ đường nhỏ tuổi nhất của phủ Thượng Thư thông minh bằng hai chị, nào gặp mặt cũng sợ sệt, tác phong của nhà họ Mạc.

Mạc Yên Nhiên nhịn nhạt, bất hòa mà ngày đó cha còn tưởng rằng đều làm việc cho gia tộc thì đường tỷ sẽ chăm sóc nàng. Lùi một vạn bước để , nếu Mạc Yên Nhiên cung thật, thì chính là tình địch của Mạc Bình U, cùng tranh cướp một đàn ông, dù quan hệ thì tính kế cũng nể tình, chứ đừng chị em quan hệ .

Nàng thở dài, chuyến quả là lành ít dữ nhiều. Có điều đến đến đó, Mạc Yên Nhiên nàng tính tình vốn nhịn khó chịu nhất thời, tình tình như nếu hậu cung ăn thịt sẽ là phúc là họa.

“Phiền cô cô bưng chén xanh tới.”

Cung nữ bên cạnh vén váy thi lễ: “Không dám, cô nương đợt lát.”

Nàng nhận lấy chén nước, nương mặt nước thoáng qua bản , ít nhất trông thế nào . Chẳng trách Mạc Bình U thích Mạc Yên Nhiên , làn da mịn màng, tóc đen nhánh, đôi mắt đưa tình long lanh sáng, môi đào điểm mà hồng. Mỹ nhân mười phần, cũng là một mỹ nhân bệnh gió thổi liền gục mười phần. Mạc Bình U từ nhỏ lớn lên trong phủ Tướng Quân, hẳn là một hoạt bát, một ốm yếu thế thì thích nổi.

Trong trí nhớ hình dung gì về đương kim thánh thượng, thậm chí bao nhiêu tuổi, sở thích thế nào. Mạc Yên Nhiên cắn môi, nhíu mày, thật sự khó xử.

“Truyền, Thượng Thư bộ Binh chi nữ, Mạc Yên Nhiên yết kiến.”

Mạc Yên Nhiên theo , hành lễ gọi dậy, nhịn ngẩng đầu địa vị cao thượng phía một cái. Chính lúc , ánh mắt Mạc Yên Nhiên và Thẩm Sơ Hàn đụng đầu tiên.

Người hứng thú nàng một cái đầu hỏi cô gái mặc hoa phục bên cạnh: “Con gái nhà Mạc Thượng Thư, là nhà thúc thúc của Mạc Phi ngươi ?”

Nàng ngậm : “Thưa bệ hạ, đúng .” Nàng thoáng qua phía , dịu dàng : “Đây là tiểu nữ nhi nhà thúc thúc, đường nhỏ nhất.”

Hoàng Đế gật đầu, mỉm nàng. Những cô gái phía trong lòng đều tính toán, Mạc Yên Nhiên mang gương mặt dụ dỗ, là đường của Mạc Phi. Tuy là tiểu nữ nhi của Thượng Thư đại nhân, nhưng hậu cung e rằng dung nổi hai nữ nhân Mạc gia, đảm bảo sự phát triển an của Mạc gia ở triều. Nghĩ , trong lòng an tâm một chút.

Chỉ thấy Mạc Yên Nhiên sợ hãi ngẩng đầu thoáng qua Hoàng Đế, lưng thẳng, ánh mắt sợ hãi nhưng khóe miệng cong lên một độ cong xinh , Mạc Bình U giật cảm thấy đường dường như giống lúc .

Quả nhiên Hoàng Đế ngắt lời Hoàng Hậu hỏi Mạc yên Nhiên tài nghệ gì, thẳng nàng: “Khanh tự cho rằng trẫm sẽ giữ thẻ bài của ngươi ?”

Mạc Yên Nhiên giật , quyết định chủ ý. Nàng xinh , nàng trẻ tuổi, bề ngoài , bệnh khí tan ít, lanh lợi trả lời: “Thánh ý khó dò, tiểu nữ dám phỏng đoán thánh ý.” Nói xong, nàng ngắm Hoàng Đế một cái, đỏ mặt cúi đầu như sợ phát hiện.

Thẩm Sơ Hàn thấy thú vị, cũng giận: “Ngươi thử xem, trẫm thứ tội ngươi phỏng đoán.”

Mạc Yên Nhiên rộ lên, mặt mày hàm xuân, chèn ép hết sắc trong vườn xuống. Quả là tuổi còn nhỏ, Thẩm Sơ Hàn nghĩ .

“Vậy bệ hạ để thẻ bài của tiểu nữ ?”

“Cớ gì ?”

“Bệ hạ gọi tiểu nữ Khanh Khanh* , chẳng trở thành lang quân của tiểu nữ ?”

*Khanh là cách vua gọi triều thần, đồng thời là cách gọi mật giữa vợ chồng, bạn bè.

Lời vốn là đại bất kính, Hoàng Đế to, liên tục dặn dò: “Ninh An, để thẻ bài.”

“Tạ ơn ân điển của Hoàng Thượng.”

Trước khi rời , Mạc yên Nhiên đầu Hoàng Đế một cái, quả nhiên thấy Thẩm Sơ Hàn đang đây, nàng đầu lui xuống.

Sau , Mạc Yên Nhiên hỏi Thẩm Sơ Hàn, nhất kiến chung tình với nàng , Thẩm Sơ Hàn chỉ trả lời, hôn nhẹ lên trán nàng.

Tú nữ để thẻ bài về trong phủ để chờ sắc phong, đợi định danh phận xong sẽ ma ma giáo dưỡng tới dạy quy củ. Mạc Yên Nhiên đương nhiên cũng đuổi về phủ, hai nha đầu vui vẻ cực kỳ, dọc đường líu líu ríu yên, cuối cùng Mạc Yên Nhiên một câu: “Hiện giờ phận giống lúc , các ngươi cũng chững chạc một chút.” Bọn họ mới yên tĩnh.

Một lúc lâu vẫn là Thanh Thiển mở miệng: “Tiểu thư, …”

Sơ Ảnh bên cạnh đẩy mạnh nàng một cái: “Nói linh tinh cái gì.”

Yên Nhiên : “Không cái gì? Không tiến cung?” Nàng xoay sang cảnh vật thỉnh thoảng thể thấy bên ngoài mành xe ngựa, “Muốn gì khác . Có điều ở trong phủ thì cũng thế nào?”

“Thế nhưng nay tiểu thư thích tranh giành thứ gì với khác. Vào cung khó tránh khỏi sẽ chịu ấm ức.”

“Ta đương nhiên thích tranh giành với khác. một chuyện còn cách nào. Hôm nay cũng giữ thẻ bài, tự nhiên là phúc lớn, mặt cha nhớ ăn cẩn thận.”

Tiểu nha lớn lên trong nhà, đương nhiên lời Mạc Yên Nhiên ý gì, lập tức đáp : “Chúng nô tỳ hiểu.”

Ra ngoài còn là Thượng Thư đại nhân ăn , nay quỳ gối bên chân nàng gọi nàng “tiểu chủ”. Mạc Yên Nhiên còn là Mạc Yên Nhiên , tự nhiên cảm nhận rõ sự tương phản , nhưng dù nàng cũng là Mạc Yên Nhiên, mang theo một chút ký ức, một ít là sự kính yêu cha . “Cha dậy .”

Sau đó nàng nhiều lời nữa, bước nhỏ phòng trong. Mạc Thanh Lễ như với nàng cái gì, nhăn mày lâu mở miệng. Mạc Yên Nhiên vui vẻ tự do, phòng liền lên giường. Trong đầu loạn như hồ dán, đối với đường tỷ bề ngoài giống nàng, đối với Hoàng Đế rõ râm tư, đối với một đám nhan sắc như xuân, vì ở trong nháy mắt nàng hạ quyết định đó?

“Thanh Thiển, đường ngươi khi nào cô cô giáo dưỡng sẽ tới?”

“Thưa tiểu thư, chờ Hoàng Thượng phong thưởng xuống, cô cô sẽ cùng tới.”

Thánh chỉ tới nhanh, mới ba ngày, Mạc Yên Nhiên đang dựa lưng ghế tiếng ve kêu bên ngoài thì Thanh Thiển chạy : “Tiểu thư… Tiểu thư.”

Mạc Yên Nhiên vẫy khăn tay: “Nói bao nhiêu , hoảng hốt như thế, chuyện gì thể chậm rãi .”

Thanh Thiển thật vất vả thở chậm liền vội vàng kéo nàng: “Chuyện chậm , tiểu thư mau thu xếp ngoài, thánh chỉ tới .”

Mạc Yên Nhiên nhướng mày, vỗ vỗ ống tay áo nàng kéo nhăn. Phất tay lên về phía phòng khách chính.

Mạc Yên Nhiên quỳ mặt đất, thật rõ Bảo Lâm là cấp bậc thế nào, khấu tạ thái giám xong thấy Mạc Thanh Lễ nhét một cái hà bao dầy qua: “Vốn nên mời công công uống chén , chỉ là sợ quấy rầy chuyện của công công.”

Thái giám đo lường độ nặng của hà bao, mặt mày rạng rỡ: “Đại nhân , làm việc cho chủ tử là chức trách của chúng nô tài, may đại nhân nhắc nhở, nô tài còn tới chỗ tiểu chủ kế tiếp, nô tài xin cáo lui.”

“Ta tiễn công công ngoài.”

Thái giám dám ngoài cửa, chỉ để cả phòng nô tài cùng Mạc Yên Nhiên, còn ma ma giáo dưỡng mới tới.

“Thỉnh an tiểu chủ, lão nô là cô cô phụ trách giáo dưỡng tiểu chủ, Vi Đinh.”

“Thỉnh an Vi Đinh cô cô.” Thanh Thiển và Sơ Ảnh cũng vén váy thi lễ.

Vi Đinh cô cô nghiêm khắc. Xét đến cùng Mạc Yên Nhiên vốn thiên kim tiểu thư, vì nhiều yêu cầu nghiêm ngặt với nàng, nàng cắn răng nhịn xuống, tới khi hận thể lập tức bỏ cuộc.

May mắn là, giáo dưỡng nhanh kết thúc. Ngày đó, trời còn tảng sáng một chiếc kiệu nhỏ đưa Mạc Yên Nhiên hoàng cung, nơi ổ vàng vàng son lộng lẫy nhưng ăn thịt .

Chương 3

Tiểu thái giám dẫn Mạc Yên Nhiên thật lâu, tới khi mặt trời lên tới đỉnh khiến nhức đầu thì mới đến.

“Đây là Di Hòa Điện của tiểu chủ ngài, chính điện là Chiêu Viện nương nương, trắc điện còn một Mỹ Nhân tiểu chủ. Phủ Nội Vụ phân một nhóm nô tài tới theo phân lệ của tiểu chủ, và cả phân lệ ban thưởng của Bảo Lâm tiểu chủ, đây là Thư Nhu cô cô, tới để giúp tiểu chủ thu xếp sự vật trong điện.”

“Làm phiền công công.” Yên Nhiên hiệu bằng mắt, Sơ Ảnh bên cạnh lập tức dâng lên một cái hà bao, “Chút lòng thành, mong công công đừng ghét bỏ.”

Thái giám đo lường độ nặng của hà bao, mặt mày rạng rỡ: “Tiểu chủ .”

Yên Nhiên bây giờ còn là Bảo Lâm, cung nữ và thái giám sai khiến tới nhiều lắm. Hai thị nữ nàng mang đến lớn lên cùng nàng, hai nha từ nhỏ sống trong phủ Thượng Thư. Dù hiểu tính cách của tiểu thư biến đổi đột ngột nhưng từng đa nghi, chỉ coi như tiểu thư cung là lời dặn dò của Thượng Thư đại nhân, trong lòng tất nhiên chỉ trung với chủ. Thư Nhu cô cô phái xuống cũng ma ma lớn tuổi trong cung, mới chỉ hơn hai mươi, ba mươi tuổi, nàng dẫn một đám cung nữ thái giám quỳ gối mặt Yên Nhiên: “Thỉnh an tiểu chủ, nô tỳ Thư Nhu, vốn là trong điện Thái Phi, Thái Phi mất, phủ Nội Vụ sắp xếp nô tỳ tới hầu hạ tiểu chủ.”

Yên Nhiên phiền nhất để ý những chuyện , thưởng mỗi một hạt vàng để họ lui xuống làm việc, bản thì gọi Thanh Thiển tới: “Mau tháo hết trang sức của xuống, mệt c.h.ế.t , lên giường một lát . Sơ Ảnh, giường đệm trải xong ?”

Sơ Ảnh bên giường đáp: “Tiểu thư chờ một lát, xong ngay ạ.”

Thanh Thiển còn tới bên cạnh nàng, Thư Nhu bước lên khom gối: “Tiểu chủ hiện giờ chỉ sợ thích hợp để nghỉ ngơi, tiểu chủ nên vấn an Chiêu Viện nương nương ở chính điện và Mỹ Nhân tiểu chủ. Hôm nay sợ sẽ điều tiếng.” Yên Nhiên thoáng qua nàng, dừng động tác rút cây châm, dịu dàng hỏi: “Ngày cô cô từng ở cùng chủ tử nào?”

“Thưa tiểu chủ, nô tỳ tiến cung hầu hạ Thái Phi nương nương từ khi còn bé, cho đến năm Thái Phi nương nương qua đời, nô tỳ luôn giữ quét tước chỗ ở cũ của Thái Phi nương nương, cho đến khi tiểu chủ tiến cung mới phái tới đây.”

“Hả? Ngươi chỉ từng một chủ tử là Thái Phi? Là Thái Phi nào? Dưới gối Vương Gia, Công Chúa nào ?”

“Thưa chủ tử, từng . Nói lời đại bất kính, khi tiên hoàng còn đời, Chu Thái Phi sủng, từng mang thai.”

Ngón tay Yên Nhiên gõ cạch cạch lên bàn: “Nay cô cô tới cung của , hai coi như duyên phận. Dù bằng Thái Phi là chủ tử đầu tiên của ngươi, những sẽ cố hết sức đối với ngươi. Sơ Ảnh và Thanh Thiển bên cạnh vẫn còn non trẻ, đầu tiên theo tiến cung, vạn sự hiểu. Mọi vệc trong Di Hòa Điện của sợ là cần cô cô quan tâm nhiều hơn.”

“Tiểu chủ quá lời, làm việc cho chủ tử nô tỳ đương nhiên dùng hết mười phần tinh thần.”

Yên Nhiên : “Trước mắt nô tài nào khác, sẽ thẳng thắn với cô cô. Ta đây ánh mắt hẹp hỏi, lòng bao dung, cô cô định làm việc bên cạnh thì làm gì, nếu điều gì nên , mặc kệ chủ tử là ai, địa vị cao thượng thế nào, tuy làm gì chủ tử, nhưng bất kể thế nào cũng xử lý nô tài.”

Thư Nhu quỳ phịch xuống: “Tiểu chủ yên tâm, chủ tử của Thư Nhu chỉ một ngài, trăm triệu dám học những tiện tỳ khác gây chuyện.”

Yên Nhiên đỡ nàng lên, tháo vòng ngọc cổ tay xuống đeo tay nàng: “Cô cô yên tâm, ý nghi ngờ ngươi. Chỉ là, cô cô là cận của , những lời thì hơn, hy vọng cô cô giúp quản lý những bên , kẻ nào sạch sẽ cần thông báo với tiên.”

Thư Nhu đây là chính sách dụ dỗ của chủ tử, vòng tay thể nhận, vì gật đầu: “Tạ ơn ân điển của tiểu chủ, nô tỳ sẽ phụ sự kỳ vọng của chủ tử.”

Yên Nhiên vỗ vỗ tay nàng : “Được , ngươi theo tới chính điện thỉnh an Chiêu Viện nương nương .”

Thanh Thiển và Sơ Ảnh nàng lời với Thư Nhu, sớm lui cửa, nay thấy hai liền tiến lên hỏi: “Tiểu chủ thỉnh an Chiêu Viện nương nương ạ?”

“Ừ, các ngươi cần , dẫn Thư Nhu .” Nàng phất tay gọi tiểu thái giám vẻ mới mười ba, mười bốn tuổi ngoài cửa, “Đây là Tiểu Kỳ Tử ?”

“Vâng, chủ tử.”

“Nhỏ như tiến cung thật dễ dàng, nhà ?”

“Thưa tiểu chủ, trong nhà quá nghèo, cha c.h.ế.t đói, chỉ còn nô tài, , bất đắc dĩ đành tiến cung.”

“Cũng thật đáng thương.” Yên Nhiên hiệu bằng mắt cho Thanh Thiển bên cạnh một cái , “Tiếp tục làm việc , về.”

Yên Nhiên tuy Thanh Thiển hiểu nhiều chuyện trong cung, nhưng mua chuộc một tiểu thái giám mới tiến cung thì vẫn dễ dàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/sung-phi-cua-hoang-de/chuong-2.html.]

Trên đường Chiêu Viện nương nương khuê danh Thư Anh, cung từ đợt , lúc đó cũng cực sủng một thời, trong hai năm dần dà lên tới vị trí Chiêu Viện, chỉ nương nương đột nhiên mất ân sủng, vị trí Chiêu Viện nhiều năm. Trong thời gian đó, Hoàng Đế hủy bỏ một tuyển tú, cho nên nàng ở vị trí Chiêu Viện hơn bốn năm.

Có điều gì cũng là Chiêu Viện, chủ vị một cung, dù còn ân sủng cũng đáng ngại, hàng ngày phân lệ của Chiêu Viện là thiếu. Ngược , Mỹ Nhân tiểu chủ ở thiên điện Phù Dung Hiên thì may mắn như thế. Nghe tiến cung cùng thời với Chiêu Viện nương nương, từng một sủng hạnh thăng làm Mỹ Nhân, chỉ là đó dường như Hoàng Đế quên một như thế. May mà Chiêu Viện nương nương hiền lành bụng, làm khó vị Mỹ Nhân tiểu chủ , vì Mỹ Nhân tiểu chủ tuy sống thoải mái bằng các chủ tử địa vị cao trong hậu cung nhưng cũng tệ lắm.

Yên Nhiên nghĩ, chẳng liên quan đến chuyện Chiêu Viện nương nương bụng . Ngay từ đầu thánh sủng, nàng tự nhiên để một Mỹ Nhân nho nhỏ chẳng mấy khi thấy thánh nhan mắt, hẳn là sẽ làm khó nàng . Sau đó chính nàng vì nguyên nhân gì mà thất sủng, càng lười gây chuyện với tiểu Mỹ Nhân .

Khi đang suy nghĩ tới chính điện của Chiêu Viện nương nương, Yên Nhiên ngẩng đầu liền thấy một cô gái xinh dịu dàng chính giữa, quả là đáng để từng nhận thánh sủng, cô gái bên cạnh đoán chừng chính là Mỹ Nhân tiểu chủ, bề ngoài dù thể gọi là xinh nhưng điểm mạnh là tươi mát thanh thoát. Trong lòng nàng khỏi thầm một câu, Hoàng Đế mệnh thật, vợ bé nào đấy xinh như hoa.

Nàng mím môi , thật kiếp nàng ghét nhất mấy thứ như xã giao gì đó, tuy thích đông uống rượu tán chuyện với , nhưng kiểu một thăm hỏi, chuyện gì đó là ghét nhất. Nàng thầm lắc đầu, ăn nhờ ở đậu nên chẳng làm khác , vì nàng khom gối xuống: “Thỉnh an Chiêu Viện nương nương, Mỹ Nhân tiểu chủ.”

Chiêu Viện nương nương ở chủ vị lập tức : “Mau dậy , đây là Mạc Bảo Lâm hôm nay mới tới ? Nhìn thật duyên dáng, năm nay bao nhiêu tuổi ?”

“Thưa Chiêu Viện nương nương, mới qua mười bảy.”

“Mười bảy .” Trong giọng của Thư Anh mang theo chút hoài niệm, “Khi mới cung bản cung cũng mười bảy tuổi, chỉ chớp mắt …” Nàng thất thần , “Xem bản cung , cái làm gì, ngươi Di Hoa Cung của thì sẽ là một nhà, cần lúc nào cũng gọi nương nương tiểu chủ, xưng tỷ tỷ .”

Yên Nhiên đáp, trong lòng lơ đễnh, chẳng thèm xưng tỷ tỷ gì với các ngươi, các ngươi hại thế nào còn .

Mỹ Nhân tiểu chủ bên cạnh mở miệng : “Tỷ tỷ chớ vội, sợ là Mạc Bảo Lâm mới tiến cung, việc còn quen, cận với chúng , nhiều một chút là thôi.”

“Muội đúng, Mạc Bảo Lâm, ngươi , trong cung của bản cung nhiều quy củ, ngươi thời gian rảnh cũng thể tới đây tâm sự. , ngươi là của Mạc Phi?”

“Thưa nương nương, đúng , Mạc Phi nương nương là đường tỷ của tỳ.”

“Ta mà, cũng mấy phần giống , tỷ tỷ cực sủng ái, hẳn là cũng sẽ kém. Ngày hôm nay ngươi cũng mệt , về nghỉ ngơi sớm , cũng làm khó ngươi hôm nay vội vàng tới thỉnh an.”

“Vâng, nương nương. Vậy tỳ xin cáo lui.” Chiêu Viện nương nương thật sự dễ chuyện hơn Yên Nhiên tưởng nhiều, đại khái là chênh lệch quá lớn mài dũa tính tình nàng . Cũng tính cách thế nào mới sủng ái? Có điều ở cùng một mái nhà, lãnh đạo trực tiếp của , yên tại hậu cung gió nổi mây vần sợ rằng còn thể đắc tội nàng . Nàng thở dài vịn tay Thư Nhu trở về.

Phía , trong đại điện, Thư Chiêu Viện uống một ngụm , ánh mắt thản nhiên lướt qua cô gái khỏi đây.

“Nương nương, Mạc Bảo Lâm của Mạc Phi, hai tỷ là liên thủ sợ rằng hậu cung trò để .” Mỹ Nhân ở khanh khách , giống như bản ở trong hậu cung .

“Bản cung ngược cảm thấy trò để , điều là tỷ phản bội chứ tỷ liên thủ.”

“Chuyện tỳ hiểu ý nương nương.”

“Ngươi ở trong cung nhiều năm như đều sống uổng phí ? Mạc Bình U nào loại thể thấy khác sống , chứ đến Mạc Yên Nhiên. Mạc Yên Nhiên trẻ tuổi, diện mạo , gia thế . Nữ nhân hậu cung đều đề phòng, huống hồ Mạc Bình U nay đang sủng, đương nhiên thể nhịn nhóm Tiểu chủ mới đến đoạt ân sủng của nàng , kể cả tuổi trẻ mỹ mạo , ha.” Thư Anh nhạt một tiếng, cúi đầu uống ngụm , ngữ khí càng lạnh nhạt hơn , “Hơn nữa, trong cung , thiếu nhất chính là tỷ , ngươi xem đúng , ?”

Mỹ Nhân cũng rộ lên: “Tỷ tỷ , là hồ đồ.”

Mạc Yên Nhiên đương nhiên bọn họ xoi mói cả nửa ngày lưng nàng, trở về Di Hòa Điện thấy Thanh Thiển gật đầu với liền : “Được , các ngươi thu xếp xong thì nghỉ cả , cần tới hầu hạ, mệt, nghỉ ngơi luôn.”

Thư Nhu ở bên đáp: “Vâng, tiểu chủ cần dùng bữa xong nghỉ ngơi ạ?”

“Không cần, ăn. Thanh Thiển và Sơ Ảnh đến hầu hạ ngủ. Cô cô, ngươi dẫn bọn họ dùng chút đồ ăn , dù cũng thể vì chủ tử mà khổ nô tài.” Nàng cầm tay Thư Nhu, khẽ xoa nắn.

Thư Nhu lập tức đáp lời: “Vâng, nô tỳ . Tiểu chủ nghỉ ngơi ạ.”

Yên Nhiên ngã lên giường, xoa vai: “Thanh Thiển, ngươi .”

“Vâng, tiểu thư. Tiểu Kỳ Tử mới cung, nô tỳ quan sát lâu vẻ như vấn đề gì. Vừa mới sẽ giúp an trí liền quỳ xuống thuần phục kìa.” Thanh Thiển khanh khách liên tục.

“Ừ, cung cũng giống trong phủ, mỗi một nô tài ở đây đều thể lơ là, ai sẽ sập bẫy trong tay nô tài nào.” Nàng dứt lời liền hạ giọng thì thầm: “Nói đến là ghét nhất loại chuyện tính tính .”

“Sơ Ảnh, ngươi .”

“Vâng, tiểu thư. Lần cùng tiểu thư tiến cung tổng cộng mười tám , là tuyển tú chọn ít nhất từ tới nay.”

“Không Thái Hậu nương nương mất, Hoàng Thượng ngừng tuyển tú một ? Sao càng chọn càng ít?”

“Chuyện chúng nô tỳ cũng rõ ràng lắm.”

“Quên , tiếp .”

“Vâng. Lần tú nữ phong Bảo Lâm quá nhiều, cao nhất cũng chính là Bảo Lâm, vài phong làm Ngự Nữ. Tiểu thư là con gái Thượng Thư, ưu thế phận, ngoài Doãn Bảo Lâm là con gái Thái Phó, Lâm Bảo Lâm là của Thị Lang bộ Lại, bọn họ phần lớn là con gái của thế gia kinh thành. Không thể nhắc tới con gái của Lục Tướng Quân, cũng phong Bảo Lâm. Có điều còn một nữa, chính là Giang Bảo Lâm, xuất nhà nghèo Giang Nam, Hoàng Thượng nghĩ cũng phong làm Bảo Lâm.”

“Còn vì nữa, làm bia ngắm mà.” Có điều câu Yên Nhiên nhẹ, bọn Sơ Ảnh rõ, cũng dám hỏi . Một lúc lâu mới nàng một câu nữa.

“Hôm nay Hoàng Thượng triệu ai thị tẩm?”

“Thưa tiểu thư, là Doãn Bảo Lâm nhà Thái Phó.”

“Ừ, thật sự mệt choáng váng, nghỉ thôi, đoán chừng ngày mai tin tức Doãn Bảo Lâm thăng chức cũng sẽ truyền khắp hậu cung.”

“Sao tiểu thư nàng thể thăng cấp?”

Một lúc lâu câu trả lời, Sơ Ảnh đầu thì thấy Yên Nhiên ngủ say, nàng thở dài, kéo chăn bên cạnh sang đắp cho tiểu thư nhà , lui .

Ngày hôm , quả nhiên Doãn Bảo Lâm Hoàng Thượng phong làm Tài Tử lục phẩm.

Chương 4

Yên Nhiên thì từ sớm lôi từ giường dậy để thỉnh an Hoàng Hậu, vốn phi tử ngũ phẩm tư cách tới cung của Hoàng Hậu thỉnh an. Có điều Yên Nhiên là tú nữ mới tiến cung, ngày tiên tránh thỉnh an, tuy tình nguyện nhưng vẫn phối hợp chuẩn . Nàng dặn dò: “Nhất định ăn mặc trong sáng thuần khiết một chút, chúng thỉnh an chứ làm bia.” Họ tự suy nghĩ trong lòng tiểu như nhà , đồng thanh đáp lời.

Trước khi ngoài, Yên Nhiên thoáng qua Thư Nhu liếc Thanh Thiển, đó thấp giọng với Thanh Thiển: “Thanh Thiển, hôm nay ngươi ở , đừng quên những gì với ngươi ngày hôm qua.”

“Vâng, tiểu thư, nô tỳ nhớ kỹ.”

Yên Nhiên nhíu mày: “Ừ, Thanh Thiển, Sơ Ảnh, các ngươi lúc nào cũng nhớ kỹ ở trong cung giống ở nhà, xưng hô gì đó đừng để bắt nhược điểm mới .”

“Vâng, tiểu chủ.”

Yên Nhiên dẫn theo Thư Nhu cung của Hoàng Hậu, Di Hòa Điện của nàng cách Vĩnh Khang Cung gần, vì cố gắng dậy sớm. Đến nơi thành một trong những đầu tiên, nhất thời chút hổ.

Thế nhưng nhóm phi tử tới thấy hổ, họ rộ lên: “Đây là Mạc ? Nhìn bề ngoài quả là vài phần giống Mạc Phi nương nương khi mới cung vài năm nhỉ.”

Yên Nhiên trong lòng phiền c.h.ế.t nhưng ngoài mặt vẫn đáp: “Thiếp tỳ dám.”

Họ thấy nàng thú vị cũng để ý đến nàng nữa. Rất nhanh, tới đông đủ, Hoàng Hậu nương nương mới đỡ tới, quỳ xuống: “Thỉnh an Hoàng Hậu nương nương.”

“Đứng dậy cả .”

“Tạ ơn nương nương.”

“Các tiểu chủ mới tiến cung ở quen ?” Hoàng Hậu uống một ngụm , ngẩng đầu hỏi.

“Thưa nương nương, tất cả mạnh khỏe ạ.” Mười mấy tiểu thủ đồng thanh .

“Vậy là . Hôm qua vất vả Doãn tiểu chủ. Bản cung vốn định gặp ngươi xong sẽ thăng vị cho ngươi, ngờ Hoàng Thượng càng săn sóc hơn, tự thăng cấp cho ngươi.” Thấy Hoàng Hậu chỉ cô gái đầu tiên trong những tiểu chủ mới phong.

Nàng da trắng như tuyết, hai vệt ửng hồng, kỹ mới thấy thoa son, âm thầm gật đầu nghĩ Doãn Vân Lạc mới thừa ân quả là báu vật. Mặt nàng càng đỏ hồng, lên khom : “Tạ ơn nương nương săn sóc, hầu hạ Hoàng Thượng vốn là bổn phận của tỳ.”

Yên Nhiên nhịn bĩu môi, Doãn Tài Tử não cố ý tìm khổ để chịu? Nhóm nương nương địa vị cao phía ai chẳng hầu hạ Hoàng Đế là bổn phận, cố tình mới như ngươi càng giống như chen chân để phân sủng.

Quả nhiên thấy Hoa Phi khẽ hừ một tiếng: “Chẳng trách Doãn vất vả, mới cung Hoàng Thượng vội vàng mời ngươi qua, cái bổn phận, cái vất vả kéo dài mấy ngày.” Lời vô cùng khó , Doãn Vân Lạc sắc mặt trắng bệch, tự sai nên hé răng nữa, chỉ cắn môi ghế.

Hoàng Hậu liếc Hoa Phi, nhàn nhạt mở miệng: “Hoa Phi càng ngày càng nể mặt tiểu bối, bọn họ tuy mới tiến cung nhưng là tỷ một nhà, cũng nên lung tung.” Hoàng Hậu nương nương tuy sủng nhưng Hoàng Thương vô cùng tôn kính nàng, nay nàng mở miệng Hoa Phi cũng tiện gì nữa.

“Mạc Bảo Lâm ở nhỉ?”

“Thưa Hoàng Hậu nương nương, tỳ ở đây.”

“Ừ, ngươi cứ xuống .” Hoàng Hậu nương nương nữa tủm tỉm, “Mạc Bảo Lâm ở trong cung Mạc Phi là đường tỷ tỷ, tự nhiên thích ứng hơn những khác đúng . Mạc Phi, ngươi cũng chăm sóc ngươi nhiều hơn.”

“Vâng, Hoàng Hậu nương nương.”

“Có điều Mạc Bảo Lâm cũng đừng chỉ nhớ tới tỷ tỷ nhà , dù hiện nay các ngươi còn tới phân vị ngày ngảy tới thỉnh an bản cung, nhưng thể thường xuyên tới trò chuyện với bản cung, bản cung cũng bằng lòng cận nhiều hơn với các ngươi.”

“Tạ ơn ân điển của nương nương, nương nương chê tỳ phiền, tỳ tự nhiên sẽ luôn luôn quấy rầy nương nương.”

“Không chê phiền, ngươi cứ việc ngày ngày tới đây, chỉ sợ ngươi thấy Vĩnh Khang Cung của bản cung gì thú vị thôi. Có điều nếu ngươi ngày ngày tới đây, cùng lắm thì bản cung ngày ngày dựng sân khấu kịch để đón tiếp ngươi.” Lời của Hoàng Hậu mang theo một điểm trêu đùa, đồng loạt cầm khăn che miệng .

Nói tóm , ngày đầu tiên thỉnh an coi như tương đối hài hòa, ấm áp.

Mạc Yên Nhiên khỏi Vĩnh Khang Cung chỉ mau chóng trở về cung của , đỡ cho gặp khác vô duyên vô cớ thêm phiền phức. Nàng dự đoán sai.

“Mạc Bảo Lâm chờ một chút.” Nàng thầm than một tiếng hành lễ: “Thỉnh an tỷ tỷ.”

Người gọi nàng ai khác, chính là Mạc Phi nương nương mà nàng gọi là tỷ tỷ.

Mạc Bình U tới mặt nàng, nhàn nhạt : “Dậy . Ngươi dạo cùng bản cung một lát.”

“Vâng.”

Vừa mấy bước Mạc Bình U dừng , nàng thầm kêu xong, quả nhiên: “Mạc Yên Nhiên, ngươi quỳ xuống cho bản cung.”

Mạc Yên Nhiên cực kỳ nghẹn lời, tuy rằng chủ nhân thể từ nhỏ bất hòa với Mạc Bình U nhưng đến mức ngày đầu tiên nể mặt nàng đến mức , nghĩ về phần nghĩ, nàng vẫn chậm rãi quỳ xuống: “Không tỷ tỷ gì chỉ giáo?”

“Tỷ tỷ? Bản cung như ngươi.” Ngón tay bôi đỏ rực của nàng nâng mặt nàng lên, “Tuy Hoàng Thượng để ngươi tiến cung, nhưng ngươi nhớ cho kỹ, cung, bản cung chính là Mạc Phi nương nương, tỷ tỷ gì đấy cần nhắc nữa. Ngươi cũng nhớ cho kỹ, bản cung một ngày sẽ để ngươi sống yên . Không ngươi luôn thích cướp đoạt những thứ của khác ? Giờ để xem rốt cuộc ai đoạt của ai.” Nhóm nô tài đều cách xa, đương nhiên rõ Mạc Bình U cái gì, nàng hất gương mặt Yên Nhiên sang một bên, “Không phục? Bản cung cao hơn ngươi chỉ một, hai cấp, tai mắt ngươi cũng . Vì , thu ánh mắt của ngươi cho , nếu đừng trách bản cung để ý tình cảm.”

Nhìn bóng nàng càng càng xa, Thư Nhu nâng nàng dậy luôn hỏi làm . Nàng lắc đầu, Thư Nhu chỉ coi như nàng , thực trong lòng nàng giật . Cứ nghĩ Mạc Bình U ghét bỏ vì nàng yếu đuối nhút nhát, cướp đoạt gì đấy nàng gì hết. Rôi nàng giận. Mạc Bình U c.h.ế.t tiệt, chỉ là phi tử thôi, tưởng là Hoàng Hậu chắc? Kiêu căng đến như , nàng díp mắt, cũng dễ đối phó .

Còn đỡ cửa, Tiểu Kỳ Tử chạy tới quỳ xuống: “Chủ tử, đại hỉ, Hoàng Thượng lật thẻ bài của chủ tử, buổi chiều sẽ tới đây, chủ tử mau chuẩn .”

Nàng đáp lời, phòng cởi váy áo bước nước nóng chuẩn sẵn, đuổi đám nha bên cạnh , tự xoa đầu gối xanh tím. Thân thể quá mềm mại, tùy tiện nhéo một cái là tím xanh, đau c.h.ế.t .

Khi Thẩm Sơ Hàn tới thì sắc trời tối, Yên Nhiên cũng dám dùng bữa, tự cầm đèn lồng cạnh cửa chờ . Hắn tới gần thấy nàng mặc trang phục mùa xuân màu hồng nhạt mỏng, hợp với làn da trắng của nàng, môi càng hồng, tóc càng đen. Bóng nho nhỏ cạnh cửa, ánh mắt mong ngóng .

Hắn , chiều nay đột nhiên nhớ tới nàng, nghĩ khi thi đình nàng cũng giương đôi mắt to như thế, trong mắt chỉ một , dịu dàng đáp “Vậy bệ hạ để thẻ bài của tiểu nữ ?”

“Sao ở bên trong chờ trẫm, tuy là mùa xuân nhưng vẫn còn lạnh.” Hắn cầm tay nàng, quả nhiên lạnh.

Yên Nhiên thầm trợn ngược mắt trong lòng, còn để ấn tượng cho ngươi, nhưng gương mặt thiếu nữ mười bảy tuổi thể hiện là: “Thiếp tỳ chỉ xem Hoàng Thượng tới , cũng chờ lâu.”

Quả nhiên Thẩm Sơ Hàn : “Chờ trẫm thì chờ trẫm, hổ.” Tay kéo nàng nhà, “Đã dùng bữa tối ?”

“Còn , chờ Hoàng Thượng tới cùng dùng.”

Thẩm Sơ Hàn : “Tiếc cho ý của ái phi, trẫm ăn mới tới, chi bằng trẫm cùng ngươi dùng thêm chút nữa?”

Yên Nhiên đói cực, một mực gật đầu, mặc kệ ý của Thẩm Sơ Hàn càng ngày càng đậm.

Thẩm Sơ Hàn vốn tưởng nàng chỉ thôi, ngờ nàng thật sự đói, cả gương mặt nhỏ nhắn suýt chút nữa vùi trong bát, thấy nàng thích ăn cá thích ăn măng, thích bên cạnh hầu hạ, vì khi ăn ngư luôn nhặt xương lâu, thôi cũng nhịn . Thấy nàng nhặt sạch xương một miếng cá nữa, khỏi nghĩ Mạc Yên Nhiên thật sự dễ ăn, ngờ nàng đưa miếng cá tới mặt , ánh mắt lấp lánh: “Hoàng Thượng ăn một miếng ? Ngon lắm.”

Ánh mắt tối sầm , ngậm đũa nàng nuốt miếng cá , đó tới gần nàng: “Ừ, quả nhiên như lời ái phi .” Có lẽ dựa quá gần, hai tai Yên Nhiên bắt đầu đỏ hồng, cúi đầu buông chiếc đũa nữa. Hắn xuống, thấy cần cổ trơn mịn trắng nõn của nàng, hỏi: “Ái phi ăn no ?” Cái đầu nhỏ ngây ngốc gật một cái.

Hắn nhịn ôm lấy nàng, “Vậy là .”

Hắn thả nàng lên giường, rút cây trâm của nàng, tóc đen xõa đầy giường. Yên Nhiên ngừng tự kiến thiết bản trong lòng, thích ứng, thích ứng, dù tiến cung sớm muộn một ngày như thế. khi Hoàng Đế lột hơn phân nửa y phục của nàng, tới gần cái cổ nàng thì nàng nhịn co rúm một cái. Thẩm Sơ Hàn nàng đỏ hồng đến cổ, ánh mắt càng tối, tay chậm rãi trượt tới hai nơi đẫy đà , mười bảy tuổi đang lúc tuổi như hoa, nơi cũng mềm non. Hắn chậm rãi xoa nắn, thấy càng run rẩy hơn.

Không nhịn buồn : “Lạnh ?”

Yên Nhiên hiện giờ thực sự đang ở , ngẩng đầu tới ánh mắt dào dạt ý của , đôi môi mỏng của , thực sự bắt mắt hơn mỹ nam ở hiện đại nhiều, thể bàn tay mặc xoa nắn, nào còn gì, chỉ lắc đầu gật đầu.

Thẩm Sơ Hàn càng thấy buồn , “Ngoan, ôm trẫm.” Nàng ngoan thật sự quấn đôi tay lên cổ , còn đang định gì thì chợt Ninh An ở bên ngoài hô lên: “Hoàng Thượng, của Mạc Phi nương nương đến báo, thể Mạc Phi nương nương khó chịu, mời ngài qua xem.”

Lúc , Yên Nhiên mới quấn đôi chân dài nhẵn nhụi lên lưng , cúi đầu nàng, thấy nàng hồng hồng, đôi mắt như sắp nhỏ nước mắt, cắn môi gì chỉ sợ hãi , trong đôi mắt to chỉ .

Loading...