Sống lại chỉ muốn làm đại mĩ nam - Chương 76

Cập nhật lúc: 2025-08-24 22:26:05
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Nói xong, Trương Thiệu Hoa ném một chồng giấy A4 sắp xếp gọn gàng cho Tiêu Dương.

“Được, cứ làm việc , xem .”

Tiêu Dương xem hơn một tiếng, từ nhiều mẫu mã chọn ba loại:

“Ba chọn một, Trương tổng, cho ý kiến .”

Tiêu Dương gọi là 'Trương tổng' rõ ràng là đang trêu chọc , Trương Thiệu Hoa để tâm, chút do dự chỉ chiếc máy ở giữa:

“Cái hiệu năng giá thành cao nhất, 18.5 inch, thể tùy chỉnh logo, đặt hàng từ hai nghìn chiếc trở lên, giá thấp nhất 700 một chiếc, tiền đặt cọc trả một nửa.”

Chỉ riêng tiền đặt cọc là bảy trăm nghìn , hiện tại chỉ còn mấy chục nghìn tệ, lương tháng cũng chỉ đủ để trả.

Thật tìm một phú bà bao nuôi quá, 'nam nhi đầu đội trời, chân đạp đất', thật 'biến tiền mặt' quá.

--- Chương 45: Hoa khôi Tần Mộng Nghiên (kèm ảnh) ---

Khoảng thời gian tiền chảy như nước, chỉ là mua 200 chiếc máy từ Trương Thiệu Hoa, mà còn đủ loại chi tiêu khác nữa, tiền thật sự đau đầu.

May mắn là một thời gian nữa Abdullah sẽ chuyển khoản một khoản tiền thanh toán cuối cùng, thể giải quyết một phần khó khăn mắt.

“Được, tiên cứ bảo trì những chiếc máy hiện , lô hàng tạm thời cần vội đặt. Nếu tìm nhà quảng cáo, chúng đầu tư bao nhiêu tiền cũng chỉ như 'nước đổ lá khoai', chẳng thấy tiếng động gì.”

Trương Thiệu Hoa thu dọn các mẫu vật bàn: “Vâng, Tiêu tổng, vấn đề gì, sẽ dẫn kiểm tra từng điểm đặt máy. Anh cứ yên tâm.”

Tiêu Dương dặn dò một tiếng ngoài tiếp tục chạy việc, chỉ tìm nhà quảng cáo để họ bỏ tiền quảng cáo, thu nhập thì mới thể giải quyết tình hình hiện tại.

Việc đàm phán đặt máy gặp quá nhiều trở ngại, máy là tiền, các công ty quản lý tài sản trong thời đại vẫn sẵn lòng.

khi đề cập đến việc để các doanh nghiệp bỏ tiền quảng cáo, thì gặp vô vàn trở ngại, Tiêu Dương buổi chiều chẳng thu gì.

Ngày hôm là lễ khai giảng, về nhà mà trở về kí túc xá.

Bây giờ Tiêu Dương gọi căn nhà sống cùng Hoàng Hi Dung là nhà, căn nhà ở Nga Thành bố còn ở nữa, thì còn thể gọi là nhà ?

Sau lễ khai giảng.

Trời đổ mưa, Tiêu Dương nhân lúc mưa rơi dễ ngủ nhất, về kí túc xá ườn .

Vừa đến tòa nhà kí túc xá Chu Dĩnh chặn , Chu Dĩnh kéo đến quán sữa của trường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/song-lai-chi-muon-lam-dai-mi-nam/chuong-76.html.]

Tiêu Dương gọi cho Chu Dĩnh một ly sữa.

Chu Dĩnh hừ lạnh: “Cậu đúng là một con quỷ háo sắc, ngay cả bạn cùng phòng của cũng dám tán tỉnh! Những lời nào là Tây Thi Điêu Thuyền đó, từng với bao giờ!”

Lãnh Hàn Hạ Vũ

Tiêu Dương cầm lấy ly sữa của Chu Dĩnh: “Khai giảng mà, môi trường mới mẻ, khó tránh khỏi buông thả bản , chỉ đùa với cô thôi mà, trêu chọc cho vui mà.”

Chu Dĩnh vui: “Tiêu Dương, thấy trêu chọc ? Tôi mặc kệ, cũng những lời đó với , lặp .”

“Lần đầu tiên đến bảo tàng Louvre cũng chẳng cảm giác gì đặc biệt, bởi vì nàng Mona Lisa của riêng gặp từ lâu .”

Vẻ mặt Chu Dĩnh dịu một chút: “Còn nữa?”

“Tôi bảng tuần hóa học thiếu mất 4 nguyên tố, hóa magie và nhôm ở đây, kẽm của cũng ở đây, nên định cùng em 'an cư' ở ngoài trường.”

Chu Dĩnh mỉm : “Tiếp !”

Tiêu Dương khẽ : “Lời đường mật của chép, lòng dũng cảm của là mượn, nhưng ngay từ cái đầu tiên thấy em, , tình yêu dành cho em nhất định là bẩm sinh.”

Chu Dĩnh cuối cùng cũng lòng: “Thế mới chứ.”

Chu Dĩnh Tiêu Dương thừa nhận yêu , trong lòng thỏa mãn.

Tiêu Dương vẻ mặt bất lực: “Cô nương, những lời tình cảm sáo rỗng thế , thấy ngại ?”

Chu Dĩnh bật : “Chỉ cần ngại, thì ngại là thôi.”

Uống một ngụm sữa, Chu Dĩnh buồn bã :

“Cậu ? Bạn cùng phòng các bạn trong trường bình chọn là hoa khôi!”

Tiêu Dương bĩu môi: “Thế chẳng , em trưng cái vẻ mặt như táo bón thế?”

Chu Dĩnh 'phì' một tiếng: “Cậu mới táo bón !” Tiếp đó cô buồn bã :

“Hôm qua lên diễn đàn trường, nhiều bằng đàn chị Tần Mộng Nghiên của khoa Kinh tế Thương mại! Tôi xem ảnh của cô , hình như thật sự bằng cô .”

Tiêu Dương cảm thấy chuyện thật sự vô vị đến cực điểm: “Này. Chuyện em cũng tranh hơn thua ? Chẳng lẽ em cứ mãi sống trong ảo ảnh nhất ?”

Chu Dĩnh uống một ngụm sữa: “Cũng , thời cấp ba nhiều bằng cô giáo Hoàng, cái bà cô già đó.”

Tiêu Dương trợn tròn mắt: “Người Hoàng Hi Dung mới ngoài hai mươi tuổi thôi, 'bà cô già' gì chứ! Chu Dĩnh, em đổi . Em đổi khiến thấy xa lạ.”

Loading...