Tôi    đưa đến một ngõ hẹp  , và ấn  tường.
 
Người  đeo khẩu trang đen,   rõ mặt, nhưng  từ  hình chó gầy suy , đây là Lý Hải Trụ.
 
"Anh làm gì? Thả  ."
 
Ánh mắt  âm trầm khó tả, "Đưa tiền, đưa tiền thì thả."
 
" là bệnh,  báo cảnh, Lý Hải Trụ."
 
Tôi  lấy điện thoại,    đánh rơi.
 
Hai tay  kẹp vai ,  từ  lên, trong mắt  sự điên cuồng mê đắm.
 
"Hôm nay em mặc  thật." Nói xong  bịt miệng , đầu chúi  cổ .
 
Điện thoại  đất  lúc reo,   là Kiểm Chít gọi, nhưng  kịp để ý, reo mấy tiếng  tắt.
 
Nhân lúc Lý Hải Trụ  chuông điện thoại làm phân tâm,  đá liên tiếp mấy cái, và tát cho  mấy cái.
 
Hắn cũng tức, trực tiếp bóp cổ .
 
Giây , Lý Hải Trụ   khác đá ngã.
 
Khi buông tay,  thở hổn hển.
 
Lấy  tinh thần, Lục Chính Uyên một tay một quyền đánh về phía Lý Hải Trụ.
 
Tôi cũng nghĩ, để  đánh mấy quyền giải giận,  báo cảnh bắt .
 
Đầu ngõ xe cảnh sát dừng , xuống vài , chắc là Lục Chính Uyên báo cảnh khi đến.
 
Bên  răng cửa của Lục Chính Uyên   lúc nào dài , há miệng là cắn.
 
Không , nếu kiểm tra thương tích sẽ  giải thích .
 
Người bình thường nào  vết cắn như , Khoa Học Cận Cảnh cũng  chiếu mấy tập.
 
Tôi bước lên ngăn, con sóc đỏ mắt thực sự dùng hết sức, cắn  tay , nước mắt   nhịn  chảy ròng ròng.
 
May là  cuối cùng tỉnh táo, căng thẳng cầm lấy tay  thương của .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/soc-nho-cua-em/13.html.]
Trên tay tội nghiệp của  hai lỗ nhỏ sâu, còn chảy máu.
 
Cảnh sát bên  chạy đến,  lấy khăn giấy vội bịt vết thương.
 
Đến đồn làm lời khai, Lục Chính Uyên luôn cúi đầu ngây dại,  cảnh sát trêu: "Mau dẫn bạn trai , lúc báo cảnh   sắp c.h.ế.t vì lo, may em   chuyện gì."
 
Tôi nắm tay Lục Chính Uyên  , viên cảnh sát   quên : "Tay em làm ,  cần chúng  băng bó ?"
 
"Không cần phiền, lúc nãy  cẩn thận, cảm ơn." Tôi  dám để họ phát hiện vết thương  tay dị thường.
 
Tôi nắm tay Lục Chính Uyên ủ rũ  khỏi đồn, đến một bãi đất trống.
 
Hắn cẩn thận nâng bàn tay  thương của , lặng lẽ, nước mắt rơi từng giọt lớn.
Gai xương rồng
 
Tôi    thấy  , nhưng đều là khuôn mặt Kiểm Chít, lúc ấm ức, lúc làm nũng, lúc vòi vĩnh đều đỏ mắt.
 
   nào, như  , tự trách mà kìm nén, như chó con  bỏ rơi.
 
Tôi lên tiếng an ủi, "Đừng  nữa."
 
Dù lời an ủi của    tác dụng.
 
Tôi đưa bàn tay sưng như móng giò  mắt ,  đùa: "Bị sóc cắn  cần tiêm vắc-xin dại ?"
 
Hắn  càng dữ.
 
Không còn cách,  áp sát hôn mặt ,  sững sờ.
 
Tuyết, từng chút, rơi  tóc , giữa lông mày .
 
Tôi áp sát tai   nhẹ một câu.
Đôi mắt mờ sương bỗng sáng rực lên.
 
"Tuyết rơi , giống như ngày đầu tiên  gặp em, em   gốc cây , con sóc hôi ."
 
Đồ ngốc, làm    thể  nhớ em chứ.
 
Con sóc nhỏ  gặp hồi nhỏ,   đất ,  thật là khó .
 
Trán  những con sóc khác cào thành một cái hố nhỏ, từ đó về   mọc lông nữa.
 
**HẾT PHẦN CHÍNH**