Tô Niệm do dự một chút.
Sau đó, vẫn mở lời: "Phiền chị giúp báo cảnh sát ?"
Người phụ nữ đeo kính dễ chuyện, : "Được thôi, giúp cô gọi ngay bây giờ."
Người phụ nữ đó dường như sợ Tô Niệm yên tâm, liền bật loa ngoài trực tiếp, đối diện là giọng quen thuộc của tổng đài viên.
"Xin chào, đây là Công an Bắc Thành, xin hỏi gì thể giúp đỡ quý khách?"
Người phụ nữ đeo kính : "Xin chào, đường gặp một cô gái nhỏ thương, cô hình như gặp kẻ , bây giờ một đường, nhờ giúp báo cảnh sát."
"Xin hỏi đối phương tên gì?"
Người phụ nữ đeo kính Tô Niệm, hỏi: "Cô gái, cô tên gì?"
Tô Niệm báo tên của xong, : "Xin chào, bắt cóc , quen , biển xe của là XX..."
"Được, chúng sẽ cử cảnh sát đến ngay bây giờ, xin quý khách vui lòng chờ tại chỗ."
Điện thoại "tút tút" cúp máy, Tô Niệm lúc mới tạm thời thả lỏng cảnh giác, phụ nữ đeo kính mời: "Cô gái nhỏ, cô lên xe , ngoài trời đang mưa, vai cô còn đang chảy máu, cứ thế , sợ cô chống đỡ đến khi cảnh sát đến..."
Sau những gì xảy , Tô Niệm còn cảnh giác nhiều với phụ nữ nữa.
Vừa nãy cô cũng báo chứng minh thư và tên với tổng đài viên, hình như tên là Trần Yến.
Tô Niệm gật đầu, : "Được."
Lên xe, Trần Yến lục trong ngăn đựng đồ ở ghế phụ lấy một chiếc khăn bông đưa cho Tô Niệm, : "Lau , kẻo cảm."
"Cảm ơn." Tô Niệm nhận lấy khăn, lau mặt , lau mái tóc ướt sũng.
"Khụ khụ..."
Cô vẫn nhịn hắt .
"Cô Trần, hôm nay thực sự cảm ơn cô." Tô Niệm đưa khăn qua, khách khí .
"Cảm ơn gì chứ, cần cảm ơn." Người phụ nữ nhận lấy chiếc khăn, ném ghế phụ, đó châm một điếu thuốc, gác tay lên cửa sổ xe : "Tôi ở đây đợi cô mà."
Bên ngoài tiếng mưa quá lớn, Tô Niệm rõ, hỏi cô : "Cô Trần, nãy gì cơ?"
Người phụ nữ đeo kính mỉm với cô, : "Không gì."
Lúc , điện thoại của phụ nữ đeo kính reo lên.
Cô khẽ , "Xin , điện thoại."
Cô kết nối Bluetooth xe, giọng bên trong, Tô Niệm rõ.
"Chị Trần, c.h.ế.t tiệt, con nhỏ đó chạy mất ..."
Tô Niệm giật , giọng , giọng chẳng là...
Người phụ nữ đeo kính bình thản, lạnh lùng : "Biết , cái đồ vô dụng, con nhỏ đó đang ở xe đây, đừng hòng chia tiền, cái đồ ngu làm việc gì cũng hỏng bét!"
Truyện nhà Xua Xim
"Chết tiệt, vẫn là chị Trần minh!" Đối diện mừng rỡ .
Bọn họ làm nghề mà để mất , đó là điều đại kỵ.
Anh thà nhận bất kỳ phần thưởng nào, cũng tìm .
"Thôi , đồ ngu , còn như , sẽ giúp , mau đến căn cứ ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/sau-ly-hon-ong-chu-theo-vo-vua-khoc-vua-quy/chuong-666-danh-gay-chan.html.]
Người phụ nữ đeo kính cúp điện thoại, để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của Tô Niệm, cô nhướng mày : "Ôi, vẫn còn trụ cơ ."
Tô Niệm lúc mới thoát hang sói rơi miệng cọp, phụ nữ tướng mạo thật thà, trung hậu, thậm chí còn giúp cô báo cảnh sát, ai ngờ cô cũng là kẻ !
"Cô, các là do ai chỉ đạo ..." Tô Niệm hỏi xong, cơ thể kiểm soát mà ngã xuống.
Chiếc khăn nãy vấn đề.
Trước khi ngã xuống, cô chỉ nghĩ đến điều .
Người phụ nữ đeo kính Tô Niệm ngã xuống, khẩy : "Cũng khá ghê gớm đấy, chống cự vài phút hơn bình thường."
Nói xong cô khởi động xe, lái .
Tô Niệm mơ màng ngủ bao lâu, đến khi tỉnh thấy đang ở trong một căn nhà gỗ, căn nhà gỗ lớn, lẽ là một loại nơi trú ẩn tạm thời nào đó.
Tay chân cô đều trói, cơ thể thể do tác dụng của thuốc nên còn chút sức lực nào.
Việc cố gắng thoát khỏi sợi dây trói để chạy trốn cơ bản là điều thể, cô dứt khoát từ bỏ, giữ sức nghỉ ngơi, tiện thể quan sát xung quanh và lắng tiếng động bên ngoài.
Theo phán đoán của cô, bên ngoài lẽ hai phiên canh gác, vì mười phút cô thấy hai
chuyện, ngay đó im lặng, chỉ còn tiếng bước chân của một .
Không lâu , cửa gỗ "kẽo kẹt" một tiếng đẩy .
Một đàn ông bước , đầu quấn băng gạc, chính là tài xế chở Tô Niệm đêm hôm đó.
Người đàn ông bước tùy tiện đóng cửa , gần, khạc một tiếng : "Con nhỏ, lão tử chở hàng bao nhiêu lâu nay đầu tiên chịu thiệt lớn đến , tức c.h.ế.t !"
Tô Niệm đoán rằng lẽ là chuyên làm những việc mua bán , việc tự tiết lộ về "hàng hóa" và "bao nhiêu lâu nay" cho thấy liên tục làm công việc , và bao nhiêu hại vì điều đó.
"Tôi quen , tại đối xử với như ?" Tô Niệm giả vờ sợ hãi hỏi.
Lúc , cứng rắn lợi cho , ít nhiều cũng ăn đòn, cô thông minh một chút, thể tránh đòn nào thì tránh, giữ sức mới hy vọng.
"Cô đương nhiên quen , nếu cô quen thì sớm làm cái nghề !" Người đàn ông xoa
xoa tay đến gần, hai lời thẳng tay đá mạnh Tô Niệm một cú.
Sau đó, : "Tôi đêm đó , sẽ đánh gãy chân cô, bây giờ chính là lúc thực hiện lời hứa của ."
Xương chân Tô Niệm đá đau, mặt mày đau khổ cầu xin: "Xin , cố ý, chỉ sống sót..."
Người đàn ông hung ác chằm chằm cô: "Cô còn sống sót , đợi lát nữa bán cô đến cái nơi sống bằng c.h.ế.t , còn thú vị hơn là để cô sống sót nhiều..."
Tô Niệm hoảng sợ : "Vậy rốt cuộc đó là nơi nào?"
Người đàn ông cảnh giác : "Cái cô cần !"
Tô Niệm suy nghĩ, hỏi thêm điều khác: "Vậy rốt cuộc là ai bán , đại ca, thể cho làm một con ma hiểu rõ , nếu c.h.ế.t oan uổng..."
Người đàn ông gọi một tiếng "đại ca" hài lòng, : "Chúng quy tắc nghề nghiệp, một chỉ làm một việc, chúng chỉ quản việc bán , cồn về nguồn gốc
hàng hóa và nào cung cấp, chúng đều hỏi."
Tô Niệm , hẳn là đàn ông cũng bán cô là ai, quả thật nếu một tên lính quèn tất cả chuyện thì bọn họ phát hiện từ lâu .
Người đàn ông bước tới giơ chân lên, Tô Niệm hoảng sợ né tránh, run rẩy cầu xin: "Đại ca, cầu xin , đừng đánh , thật sự cố ý, đánh như sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t mất..."
Thân hình cô mềm mại, cầu xin sợ hãi như , mang một vẻ quyến rũ khác, đàn ông vốn gặp nhiều phụ nữ, chơi chán cũng còn hứng thú với kiểu nữa.
lúc , từng tiếng cầu xin mềm mại của Tô Niệm khiến nảy sinh chút ý đồ.
Anh cảm thấy, phụ nữ dường như đang cố ý quyến rũ , mắc bẫy .