Sắc mặt của Phó Tư Yến lạnh băng, chằm chằm Văn Kỳ, lời nào, kéo Minh Khê rời .
Ôn Dĩnh cảm nhận phía còn ai, thể vốn run rẩy cũng lập tức dừng .
Cô lập tức trở nên bình tĩnh đến đáng sợ. Cô ôm lấy Văn Kỳ:
– Mẹ, cảm ơn .
Văn Kỳ chút đờ đẫn:
– Cảm ơn gì chứ, Tiểu Dĩnh, chúng là một nhà.
– Dĩ nhiên . Giờ chuyện cũng ầm ĩ tới mức , đến lúc uống thuốc . – Ôn Dĩnh mỉm – Con lấy thuốc cho nhé.
Chờ Ôn Dĩnh rời khỏi phòng, Văn Kỳ ngẩng đầu trần nhà, bắt đầu nhớ những chuyện xảy sáng nay.
Bà thấy choáng đầu, là vì uống nước Ôn Dĩnh đưa… Còn chuyện ngã xuống là vì tay vịn lỏng…
Tại lỏng chứ…
Văn Kỳ hiểu rõ, chỉ cần Ôn Dĩnh còn ở đây, thì sẽ luôn những chuyện kỳ lạ xảy .
– bà cũng hiểu rõ hơn bất cứ ai, Ôn Dĩnh mà đưa ngoài, sẽ càng nguy hiểm hơn.
Thế nên bà mới cố giữ cô bên cạnh, ít bây giờ Ôn Dĩnh vẫn nghĩ dễ điều khiển, vẫn nghi ngờ gì.
Thấy bóng Ôn Dĩnh , Văn Kỳ lập tức nở nụ :
– Tiểu Dĩnh, con đừng mệt quá nhé.
– Không , con mệt.
Ôn Dĩnh đưa nước và thuốc, Văn Kỳ uống xong.
– Mẹ nghỉ ngơi cho nhé.
Chưa dứt lời, Văn Kỳ ngủ .
Văn phòng Tổng giám đốc Tập đoàn Phó thị.
Phó Tư Yến tựa lưng ghế, đầu ngả , tựa như đang suy nghĩ điều gì đó.
Một lúc , lệnh:
– Mang tất cả các bản ghi chép về thời gian ngoài từ tháng 1 đến tháng 5 đến đây, rà soát bộ những khả năng tiếp xúc với Ôn Dĩnh, xem điểm nào đáng ngờ .
Chu Mục gật đầu:
– Vâng, Tổng giám đốc.
Cách điều tra chẳng khác nào mò kim đáy bể, nhất là khi ngược nhiều tháng như thế.
– Khoan !
Chu Mục đến cửa thì gọi .
Phó Tư Yến bất ngờ thẳng dậy, ánh mắt sắc bén:
– Điều tra cả phận của tên vệ sĩ bên cạnh Ôn Dĩnh, tên là Lâm Hạo, lấy hồ sơ đem đến cho .
Rất nhanh đó, Chu Mục mang hồ sơ của Lâm Hạo đến. Phó Tư Yến lật xem vài trang, mày nhíu chặt:
– Hắn là tử sĩ?
– Vâng, là ông Ôn sắp xếp cho cô Ôn.
Lật đến trang cuối, mấy tấm ảnh Lâm Hạo trong các tình huống huấn luyện và sinh hoạt thường ngày.
Ngón tay thon dài của Phó Tư Yến dừng ánh mắt kiên nghị của Lâm Hạo trong ảnh, dừng vài giây.
Trong đầu hiện lên vài gặp Lâm Hạo đây, ánh mắt Ôn Dĩnh từng rời khỏi.
Ánh mắt – khác hẳn với trong ảnh.
Theo trực giác của một đàn ông, ánh mắt ... Phó Tư Yến gõ nhẹ lên tấm ảnh hai , lệnh:
– Không cần tra giám sát đây nữa, trong hai ngày tới, theo dõi sát tên Lâm Hạo cho . Tôi cần xác nhận một chuyện.
– Rõ. – Chu Mục cung kính rời .
Ngoại ô, một căn biệt thự nào đó.
Một đàn ông mặc vest đen trùm đầu, hai tay trói ngược , dựa sofa.
– Ào!
Một chậu nước lạnh dội thẳng .
Tấm trùm đầu giật xuống, để lộ ánh mắt dữ tợn như dã thú.
Đối diện với bốn đàn ông lực lưỡng, chút sợ hãi, lạnh lùng gằn giọng:
– Tụi mày c.h.ế.t !
Bốn đàn ông lượt tránh sang hai bên.
Một đàn ông khác bước , gương mặt tuấn mỹ khuynh thành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/sau-ly-hon-ong-chu-theo-vo-vua-khoc-vua-quy/chuong-489-dua-tre-khong-phai-cua-anh-ta.html.]
Lâm Hạo thấy đó, ánh mắt thoáng hoảng loạn, sắc mặt cứng .
– Trợ lý Lâm. – Phó Tư Yến lạnh lùng – Anh vì tìm chứ?
Lâm Hạo cúi đầu, trả lời. Giọng Phó Tư Yến đều đều:
– Cái thai của tiểu thư nhà các ... Lâm Hạo đột nhiên trở nên căng thẳng.
Phó Tư Yến khẽ nhếch môi , đoán đúng. – Là của !
Không nghi vấn, mà là khẳng định.
Truyện nhà Xua Xim
Lâm Hạo lập tức lắc đầu, phủ nhận:
– Không !
Phó Tư Yến chắc chắn. Anh chậm rãi :
– Tôi lấy tóc của làm giám định .
Sắc mặt Lâm Hạo lập tức xám ngoét, môi mím chặt đến bật máu.
– Chuyện là thế nào, rõ ràng! – Phó Tư Yến khoanh chân, giọng lạnh tanh – Nếu , đứa bé rõ nguồn gốc , làm ô danh nhà họ Phó, sẽ cho phá bỏ ngay.
– Không ! – Lâm Hạo đột nhiên bật dậy, hét lên. Phó Tư Yến gì, chỉ đợi mở miệng.
Lâm Hạo cuối cùng cũng cúi đầu nhận tội:
– Là của .
Dù sớm đoán kết quả, nhưng khi tận tai, Phó Tư Yến vẫn thở phào nhẹ nhõm.
Anh tốn bao nhiêu công sức mới thể bên Minh Khê, tuyệt đối thể để những chuyện bẩn thỉu làm ảnh hưởng tới cô .
Anh gõ tay lên ghế sofa, hỏi:
– Là đêm ở buổi từ thiện đúng ?
Lâm Hạo sững , ngờ Phó Tư Yến rõ đến . Phó Tư Yến thản nhiên:
– Hôm đó mua chuộc nhân viên đổi rượu của , sắp xếp để Ôn Dĩnh lên phòng , nhưng tới. Cuối cùng là .
Sau khi tra manh mối từ Lâm Hạo, thứ đều dễ kiểm chứng.
Thời gian họ cùng xuất hiện nhiều, cộng với thời điểm Ôn Dĩnh mang thai, nhanh liền khớp.
Anh cũng điều tra video khách sạn hôm đó.
Trùng hợp , thời gian đó mất đoạn giám sát – càng củng cố suy đoán của .
Chắc chắn Lâm Hạo cố tình phá camera.
Bọn họ tính toán thứ – nhưng lường Phó Tư Yến luôn cảnh giác.
Hôm thấy nóng lên do rượu, lập tức gọi Chu Mục đến đón.
Hơn nữa loại rượu đó thuốc, chỉ là một loại rượu ngâm thuốc khiến cảm thấy hưng phấn – nên để tâm.
Chuyện phụ nữ leo giường với vốn chẳng thiếu.
Sau đó giao cho Chu Mục xử lý, cũng chẳng để trong lòng.
Cho đến hôm nay, khi Văn Kỳ nhắc tới thời gian mang thai – mới cảnh giác.
Lâm Hạo cúi đầu, gương mặt trắng bệch, khẽ thừa nhận: – Là .
Hôm đó thành công, thì thấy Ôn Dĩnh đang đợi. Cô còn uống rượu thuốc, cả nóng bừng, chủ động dụ dỗ .
Ôn Dĩnh từ đầu đến cuối chỉ một đứa con thể giúp cô leo lên.
Cô quan tâm đứa bé khỏe mạnh .
Cho nên mới uống lượng lớn rượu thuốc, khiến Lâm Hạo kìm – lao .
Cảm giác thích dụ dỗ – thật tuyệt.
Đã một , thì sẽ thứ hai.
Sau đó, Ôn Dĩnh mang thai, giám định huyết thống – tất cả đều do Lâm Hạo sắp xếp.
Anh nghĩ thể giấu ngày nào ngày . Nếu đại tiểu thư thật sự gả nhà họ Phó, sẽ liều mạng bảo vệ bí mật .
Đột nhiên, Lâm Hạo vùng khỏi ghế, ‘phịch’ một tiếng quỳ rạp xuống đất.
– Tổng giám đốc Phó, cô gì cả. Cô thật sự tưởng rằng đứa bé là của !
Anh dập đầu đến bật máu, kích động :
– Mọi lầm đều là của , trừng phạt gì thì cứ nhắm !
Lúc , Phó Tư Yến mới hiểu vì Ôn Dĩnh luôn khăng khăng khẳng định đứa bé là của .
Hóa – cô thật sự tưởng hôm đó là . Phó Tư Yến nhếch môi, lạnh:
– Chính miệng với cô .
Nói , búng tay một cái, cửa mở , Ôn Dĩnh đẩy .