SAU LY HÔN ÔNG CHỦ THEO VỢ VỪA KHÓC VỪA QUỲ - Chương 361: Đá Đểu Tên Khốn Nạn
Cập nhật lúc: 2025-10-01 17:02:45
Lượt xem: 43
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4fmx81lOty
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Người quấn lấy Lục Cảnh Hành là Phương Lâm Lang, tiểu thư của nhà họ Phương.
Hai nhà Phương và Lục mối quan hệ sâu sắc, Phương Lâm Lang là thiên kim của nhà họ Phương nên cả hai gặp vài ở những dịp khác.
Lục Cảnh Hành quá nhiệt tình với cô , nhưng vì mối quan hệ của ông Phương, ít nhất sẽ làm mất mặt cô .
Điều cho Phương Lâm Lang một ảo giác rằng Lục Cảnh Hành dễ gần.
Hơn nữa, Lục Cảnh Hành ngoại hình và khí chất thượng đẳng, thêm phận tổng giám đốc, dù ít và tính khí khó chiều, vẫn vô phụ nữ khao khát.
Vì , Phương Lâm Lang đắc ý khi những phụ nữ khác dám tiếp cận Lục Cảnh Hành.
Cô du học về, quen với phong cách sống cởi mở ở nước ngoài, chỉ thấy thái độ lạnh lùng của Lục Cảnh Hành đối với phụ nữ là một đức tính .
Phương Lâm Lang ngọt ngào, dịu dàng : "Anh Lục, em mời nhảy một điệu nhé?"
Ánh mắt Lục Cảnh Hành đột nhiên cắt ngang, khẽ nhíu mày khi thấy Phương Lâm Lang: "Tìm khác , còn việc."
Nói , định bước qua Phương Lâm Lang để về phía .
Giữa chốn đông , Phương Lâm Lang từ chối, mất mặt, sắc mặt lập tức tối sầm.
Chủ yếu là đây Lục Cảnh Hành tuy nhiệt tình, nhưng khi bố cô ở đó, cũng xa lạ như .
Cô kéo tay , tiếp tục quấn quýt: "Anh Lục, em sẽ dạy mà, dễ lắm."
Lục Cảnh Hành vô cảm rút tay , gương mặt tuấn tú trầm xuống: "Không cần."
Phương Lâm Lang liên tục từ chối, mắt cô đỏ hoe, bĩu môi :
"Anh Lục, bố em về , ông bảo em việc thì tìm . Em một quen ai, thể ở bên em ...?"
Lục Cảnh Hành về phía , bóng dáng mảnh mai còn thấy nữa, lập tức, sắc mặt càng tệ hơn, mất hết kiên nhẫn.
"Cô Phương, hứng thú, cô hiểu ?"
Người đàn ông mặt lạnh như sương, ngữ khí băng giá mắng.
Trong lúc Phương Lâm Lang vẫn còn ngẩn ngơ tại chỗ, Lục Cảnh Hành sải bước rời .
Những lời thì thầm chế nhạo của những phụ nữ xung quanh lọt tai Phương Lâm Lang.
"Thấy , , tổng giám đốc Lục dù trai nhưng tàn nhẫn với phụ nữ, bao giờ nể mặt ai."
"À... may mà lên bắt chuyện, thật mất mặt quá ..."
Phương Lâm Lang tại chỗ lời chế giễu của khác, mặt cô tức giận đến đỏ như cà chua nát.
Thấy bóng lưng đàn ông hề dừng chút nào, cô tức tối dậm chân, hất tay bỏ .
Lục Cảnh Hành đến khu vực ngoài trời của phòng tiệc, tìm kiếm một vòng mà thấy ai.
Anh sải bước đến chỗ phục vụ pha chế, lạnh lùng hỏi: "Có thấy một phụ nữ tóc xoăn mặc áo sơ mi và váy ôm ?"
Người phục vụ sững sờ, chỉ tay về phía xa, cung kính : "Đặc điểm mà ngài nhiều."
Lục Cảnh Hành thấy trong đám đông qua , quả thật nhiều ăn mặc như .
Chủ yếu hôm nay là tiệc thương mại, các giám đốc cấp cao của các công ty đều mặt, trang phục công sở của phụ nữ cơ bản là giống .
Anh lạnh lùng : "Mắt cô màu lưu ly, cao một mét bảy, da trắng, khóe mắt ..."
Nói đến đây, hình ảnh trở nên rõ ràng hơn.
Người pha chế rượu lập tức nhớ đến phụ nữ xinh quyến rũ nãy, khóe mắt một nốt ruồi nhỏ, cuốn hút.
nhớ rằng phụ nữ đó và đàn ông bụng phệ, béo ú giống đang tìm chỗ để vụng trộm.
Bây giờ đàn ông tìm đến...
Họ quan hệ gì chứ...
Người pha chế dám nhiều, cũng gây chuyện, do dự vài giây : "Xin , thấy."
"Không thấy?"
Mắt Lục Cảnh Hành tối sầm, khi lạnh lùng trông đặc biệt đáng sợ.
Khả năng quan sát của vốn nhạy bén, trực giác mách bảo pha chế chắc chắn thấy.
Người pha chế dọa đến mức lắp bắp: "Không... thấy..."
Lời còn xong, cà vạt của đột nhiên đàn ông nắm lấy.
Lục Cảnh Hành mặt lạnh băng, từng chữ từng chữ : "Nói rõ ràng, thấy !"
"Không... thấy, thấy ."
Người pha chế cuối cùng cũng thể chịu nổi ánh mắt uy h.i.ế.p của đàn ông, chỉ tay về một con đường mòn cách đó xa: "Người ngài hình như về phía đó cùng một đàn ông..."
Lục Cảnh Hành đột nhiên buông tay, bỏ .
Người pha chế thở hổn hển, nửa ngày vẫn còn đắm chìm trong khí chất đáng sợ của đàn ông mà thể hồn.
...
Trên con đường sỏi.
Tổng giám đốc Triệu như phát điên kéo một chân của Tô Niệm, lôi cô chỗ tối.
"Thả !"
Tô Niệm kịch liệt phản kháng, nhưng sức mạnh nam nữ chênh lệch quá lớn, thêm đó một chân lão già kéo, cô thể dậy.
Mắt cô trừng trừng Tổng giám đốc Triệu kéo xa dần khỏi đám đông.
Cuối cùng, đình hóng mát, Tổng giám đốc Triệu mạnh bạo hất cô xuống đất.
Ông chỉ Tô Niệm nhe răng : "Cô chẳng qua chỉ là một cô tiếp rượu thôi, bảo cô làm gì thì cô cứ làm cái đó là , đừng chống cự vô ích, hiểu ?"
Tô Niệm thở hổn hển, dậy, nghiến răng nghiến lợi : "Tôi là khách mời dự tiệc, cái thứ cô . Ông thức thời thì cút ngay , nếu sẽ khách khí với ông !"
Mặt cô đỏ, cô đang tính toán thời gian, khi uống ly rượu đó, cô chỉ thể chịu đựng nhiều nhất là mười lăm phút.
Nếu mười lăm phút mà nôn , thuốc sẽ hấp thụ.
Ban đầu cô tính toán thời gian, bằng chứng để tống lão Triệu tù mười ngày nửa tháng là , hề dây dưa quá nhiều với lão già .
Chỉ là ngờ lão Triệu nhận cô, nhầm cô thật sự là 'cô tiếp rượu', nên mới phát sinh chuyện .
Nếu , dù cô chỉ là một nhân viên phục vụ tiệc bình thường, trong trường hợp cô , lão Triệu cũng dám trắng trợn như .
Tổng giám đốc Triệu tin lời cô.
Ông nhớ dung mạo của Tô Niệm, càng càng giống.
Năm đó vì tiện nhân , còn thằng Lục Cảnh Hành đó dùng chai rượu đập cho vỡ đầu chảy máu.
Sau đó một thời gian dài đều Lục Cảnh Hành chèn ép ngóc đầu lên .
May mà và tổng giám đốc tập đoàn Phương thị là thông gia, nếu e rằng sự nghiệp sẽ bao giờ khởi sắc nữa.
Nói , đều tại tiện nhân .
Nếu cô , cũng sẽ dây Lục Cảnh Hành, đập mà kêu ai.
Tiện nhân !
Hôm nay nhất định chơi cho đáng đồng tiền bát gạo!
Tổng giám đốc Triệu rượu lời , thò tay cởi khóa thắt lưng, phát tiếng loảng xoảng, nhe hàm răng ố vàng cảnh cáo:
"Con tiện nhân, nếu làm ầm ĩ đến cục cảnh sát, loại bán như cô, sẽ bắt cô đầu tiên. Nếu cô còn ở Bắc Thành mà sống , thì ngậm miệng cho !"
'Roạt' một tiếng,
Quần màu xám của Tổng giám đốc Triệu rơi xuống đất, ông đá hai cái, chân trần tiến sát Tô Niệm từng bước, mắt lóe lên vẻ dâm tà.
"Cô ngoan ngoãn một chút , sẽ làm cô đau, còn sẽ khiến cô sướng lên tận trời... Khà khà khà..."
Nói , ông kéo theo hình mập mạp, sốt ruột lao về phía Tô Niệm.
Tô Niệm dưỡng sức lâu, lúc nắm đúng cơ hội, đất lấy đà, đột nhiên nhấc chân lên—
"Á á á á!!"
Một tiếng kêu như heo chọc tiết.
Tô Niệm đá mạnh hạ bộ của Tổng giám đốc Triệu.
Tổng giám đốc Triệu béo, nên chỗ đó khó nhắm trúng, tuy trúng hồng tâm, nhưng cũng lệch quá nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/sau-ly-hon-ong-chu-theo-vo-vua-khoc-vua-quy/chuong-361-da-deu-ten-khon-nan.html.]
Dù cũng là một chỗ yếu ớt.
Bị đá một cú mạnh như , Tổng giám đốc Triệu đất rên rỉ liên tục.
Ông chửi bới: "Con tiện nhân, mày dám đánh tao, tao sẽ g.i.ế.c mày ngay lập tức..."
Tô Niệm dậy vỗ vỗ tay, lạnh lùng : "Tốt nhất là ông nên xem hạ bộ của ông đứt ."
Sau đó, cô lấy điện thoại , gọi điện ngay mặt Tổng giám đốc Triệu.
"Alo, xin chào, ở trung tâm hội nghị bỏ thuốc, ý đồ bất chính với phụ nữ... Vâng, đây là điện thoại của , là nạn nhân, ... đợi ở đây."
Tổng giám đốc Triệu ngờ Tô Niệm dám báo cảnh sát.
Ngay lập tức, ông nhe răng trợn mắt : "Con tiện nhân, mày làm tiền, mà sợ bắt ? Tao là mày dụ dỗ, mày đừng mà bậy! Tao cảnh cáo mày, tao bên trong đấy, mau hủy bỏ , nếu tao sẽ khiến mày sống bằng chết."
Tổng giám đốc Triệu nghĩ rằng những phụ nữ trẻ như Tô Niệm đều là loại yếu ớt, chịu dọa nạt.
Chỉ cần bịa một câu chuyện dọa vài câu, cô sẽ thỏa hiệp thôi.
Chủ yếu là ông cũng gây rắc rối, dù ông cũng là tổng giám đốc công ty, chuyện mà truyền ngoài cũng vẻ vang gì.
Chỗ đó của ông đau, càng nghĩ càng tức, ngừng chửi rủa: "Con tiện nhân, tao những chơi c.h.ế.t mày, mà còn chơi c.h.ế.t cả nhà mày, khiến cả nhà mày yên..."
Chữ "chết" còn kịp , tiếng tát vang dội cắt ngang!
Trong tích tắc, mặt Tổng giám đốc Triệu hiện lên năm vết ngón tay đỏ ửng!
Mắt Tổng giám đốc Triệu trợn trừng, giận dữ mắng: "Con tiện nhân, mày dám..."
Không đợi ông hết— "Bốp bốp bốp!"
Tô Niệm mặt mày âm u, mang theo sự tàn nhẫn của kẻ chạm vảy ngược.
Lại cho lão Triệu béo ú mấy cái bạt tai dữ dội!
Tát đến nỗi mặt ông đỏ như gan heo, khóe miệng còn chảy máu.
Tô Niệm biểu cảm lạnh lùng cảnh cáo: "Triệu Thế Thành, ngậm cái miệng thối của ông , nếu còn nhắc đến nhà của , sẽ g.i.ế.c ông!"
Tổng giám đốc Triệu ngờ phụ nữ tên ông , sắc mặt lập tức đổi.
Ông cảnh giác : "Cô là ai! Sao cô ?!"
Tô Niệm khẽ nhếch môi: "Tôi là ai quan trọng, quan trọng là ông chắc chắn sẽ tù là ."
Truyện nhà Xua Xim
Tổng giám đốc Triệu trong lòng hoảng sợ, cảm thấy chuyện trở nên khó khăn.
Ông đảo mắt, lăn lê bò càng cởi đồng hồ, một ít tiền mặt và dây chuyền vàng cổ, ném tất cả xuống hồ bơi.
Sau đó, ông mặt mày âm trầm, lớn ngông cuồng: "Con tiện nhân hổ, dụ dỗ tao thành, cướp tiền của tao..."
Tổng giám đốc Triệu đến đây thở dốc, vẫn đất. Vừa mặt đánh quá nặng, với cả chỗ đó...
Thật sự đau.
Mẹ kiếp, sẽ thật sự đứt chứ.
Ông thở hổn hển : "Mày đá tao trọng thương! Lần mà tao khiến mày cũng mất nửa cái mạng, tao mang họ Triệu!"
Nhìn khả năng ứng biến của Tổng giám đốc Triệu, quả hổ là tổng giám đốc nhà họ Phương đề bạt lên.
Mấy chiêu trò bẩn thỉu đúng là nhiều.
Chỉ là Tô Niệm hề nao núng, như xem một tên hề, xem màn trình diễn của ông .
Tổng giám đốc Triệu cảm thấy đúng, nhưng thể chỗ nào đúng.
Ông đột nhiên thấy tai Tô Niệm một vật màu trắng trông như tai nhỏ, quen thuộc.
Thứ đó...
Rất giống cái máy phim siêu nhỏ mà ông từng dùng lén!
Ngay lập tức, sắc mặt Tổng giám đốc Triệu đổi lớn, từ đỏ bừng vì đau đến trắng bệch.
Ông chỉ vật tai Tô Niệm, hoảng hốt thất sắc : "Cô! Cô cái đó là gì..."
Tô Niệm nở một nụ khinh bỉ, chỉ tai , lạnh lùng : "Ông nghĩ đúng đấy."
Cái của cô là loại đặc chế, thể giả dạng tai Bluetooth để điện thoại, thực chất là một máy phim nhỏ.
Màu trắng, cũng quá nổi bật. Để trong , khi cần, tiện lợi.
Tô Niệm mỉm : "Ông ở bên trong , xem ai sẽ giúp ông."
Tổng giám đốc Triệu tức đến hộc máu!
Ông cái quái gì mà , đó chẳng qua là ông nghĩ Tô Niệm từng trải, dọa dọa cô mà thôi.
Bây giờ thì .
Diễn một hồi cảm xúc chân thật, ghi âm hết! Lại còn thêm tội vu khống, bằng chứng xác thực.
Tổng giám đốc Triệu nghẹn ngào khó chịu đến tức tối, 'oa' một tiếng, nôn một ngụm m.á.u lớn.
Tô Niệm bây giờ còn quan tâm đến bộ dạng thê thảm của Tổng giám đốc Triệu.
Cô khẽ ngưng thần, các ngón tay siết chặt, lồng n.g.ự.c như một ngọn lửa u ám đang cháy.
Rất ngứa, như kiến đang bò.
Ban đầu cô tính toán thời gian để nôn thuốc , chỉ cần thuốc còn sót , vẫn thể dùng làm bằng chứng.
Bây giờ tên Triệu làm chậm trễ, thuốc e rằng hấp thụ . Nôn nữa, ngoài việc hại dày thì chẳng ý nghĩa gì.
Tô Niệm Triệu Thế Thành lúc đang thoi thóp, xác định ông còn sức để dậy, liền nhanh chóng bước hồ bơi.
Nước lạnh buốt, khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. cũng chỉ là tạm thời mà thôi.
Không lâu , cảm giác kiến bò trở nên dữ dội.
Tô Niệm chỉ thể sâu hơn vùng nước sâu, cố gắng hết sức để nước ngập đến nửa , để xoa dịu cảm xúc khó chịu.
Cô đợi của cảnh sát đến, giao bằng chứng mới bệnh viện.
Nếu giao bằng chứng cho bất kỳ ai ở đây, cô đều yên tâm. Dù , thứ dễ mua chuộc nhất, chính là lòng .
trong nước, cùng lắm cũng chỉ là chữa cháy, trị tận gốc.
Sự khao khát trong lòng thúc đẩy cô sâu hơn hồ bơi.
Còn Triệu Thế Thành đang phía nhận sự bất thường, phụ nữ trong nước, vai cô đỏ ửng, là thuốc ngấm.
Nếu bằng chứng của cô giao nộp, e rằng khó thoát.
Triệu Thế Thành ngờ chơi chim bao năm, ngày chim mổ!
Ông mắt lộ hung quang, hận thể dùng ánh mắt đ.â.m c.h.ế.t tiện nhân !
Đây là một cơ hội .
Nếu phụ nữ chết, ông sẽ gặp rắc rối.
Triệu Thế Thành đột nhiên giơ tay, cắn mạnh cánh tay một cái, kích thích sức lực.
Lúc nguy cấp, ông cũng tàn nhẫn với chính .
Sau đó, ông nghiến răng xé một đoạn ống quần, run rẩy mò lấy một viên sỏi to bằng quả trứng ngỗng, bọc .
Nhắm gáy Tô Niệm ước lượng.
Mắt Triệu Thế Thành hung ác, chỉ cần ném trúng, cộng thêm tác dụng của thuốc, Tô Niệm chắc chắn sẽ ngất xỉu.
Ngất xỉu ở khu nước sâu trong hồ bơi, cuối cùng chỉ một kết cục, đó là—
Chết đối chứng!
Triệu Thế Thành chuẩn xong, mạnh mẽ vung tay, ném thẳng! "Tủm!"
Một tiếng nước lớn.
Ngay đó, một viên đá sượt qua vai Tô Niệm rơi xuống nước.
Mắt Tô Niệm trầm xuống, đầu thì thấy hình béo ú như heo của Triệu Thế Thành đang ngừng giãy giụa trong nước.
"Ọc ọc... Cứu ..."
Tô Niệm đang tò mò, đột nhiên cô một trận nước b.ắ.n tung tóe.
Một khuôn mặt tuấn tú của đàn ông với vô giọt nước bám đó, từ nước vọt lên, mạnh mẽ kéo cổ tay Tô Niệm, lạnh lùng quát: "Muốn c.h.ế.t ?"