SAU LY HÔN ÔNG CHỦ THEO VỢ VỪA KHÓC VỪA QUỲ - Chương 186: Bên bờ tuyệt vọng
Cập nhật lúc: 2025-09-24 16:44:30
Lượt xem: 113
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4fmx81lOty
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Da đầu kéo đến mức như sắp lột , miệng Minh Khê bịt chặt,
đau đến mức thể phát âm thanh nào.
Bị lôi một lúc, đàn ông mới chịu dừng .
Hắn nhét một cái khăn miệng Minh Khê, dùng sợi dây thừng to
trói tay cô .
Thân hình của đàn ông bóng tối che khuất, chỉ lộ đôi mắt
sáng lên tia dâm tà, khiến rợn cả sống lưng.
Lúc Minh Khê mới nhận , bắt cô chỉ một mà là
hai.
Dựa ánh trăng yếu ớt, cô nhận hai kẻ đó chính là bọn đàn ông
giở trò với cô ban ngày.
Nỗi sợ hãi lan tràn như cỏ dại mọc kiểm soát .
Tên đầu tiên giả vờ lời tử tế ban sáng là kẻ bước gần, tủm
tỉm với cô:
“Em gái đừng sợ, bọn làm hại em . Chỉ cần ngoan ngoãn
lời, bọn sẽ thương em thật nhiều.”
Tên còn thì vẻ dữ tợn hơn, rút một con d.a.o gấp sắc nhọn,
gằn giọng đe dọa:
“Nếu mày dám lời, tao rạch nát cái mặt của mày,
rõ !”
Gió lạnh buốt như cắt da cắt thịt thổi loạn tóc Minh Khê, khuôn mặt xinh
giờ đây chỉ còn vẻ tái nhợt đến đáng thương.
“Nghe thấy hả?!”
Tên cầm d.a.o gắt lên, ánh mắt thô lỗ dán chặt bộ n.g.ự.c căng đầy của
cô, che giấu dục vọng ghê tởm.
Minh Khê như bừng tỉnh, liên tục gật đầu trong khi run rẩy như
cầy sấy.
Trông cô lúc chẳng khác gì một con thỏ dọa cho ngẩn ngơ.
Ngay lập tức, sự cảnh giác trong bọn chúng giảm rõ rệt.
Chúng cho rằng con bé yếu ớt như , dọa vài câu là sợ tè quần .
Tên đưa tay sờ mặt Minh Khê, làn da mịn màng khiến
trầm trồ:
“ là bé ngoan.”
“Đừng nữa, làm lẹ , tao chịu hết nổi !”
Tên hung dữ tên Cường cởi quần, trông như sắp phát
điên.
Lúc trưa thấy cô đường là ngứa ngáy làm tại chỗ
.
May mà tên A Lượng tinh mắt, thấy cô và gã đàn ông cãi ...
Sau đó hai tên rời khỏi đoàn, lén lút bám theo cô lên đỉnh núi, mai
phục vài tiếng mới tìm cơ hội tay.
Tên A Lượng thấy tên Cường cởi đến mức chỉ còn độc cái quần đùi
thì chửi:
“Mày đúng là đồ khỉ cái, gấp cái gì!”
Cường đểu: “Giờ mới là phần vui nhất!”
Minh Khê thấy đến gần, vội vàng lắc đầu, miệng ú ớ như
gì.
Tên A Lượng thấy lạ, ngăn : “Chờ , để tao xem con bé
gì.”
Tên Cường cáu tiết: “Mày rảnh ? Đừng phí thời gian!”
“Hừ, cả bọn trong trại đều ngủ cả , chẳng ai tìm .”
Nói , A Lượng tiến đến, xổm xuống mặt Minh Khê, cảnh
cáo:
“Tao tháo khăn , mà mày dám kêu một tiếng, tao cắt toạc cái miệng
mày đấy, hiểu ?”
Minh Khê – tên A Lượng mới là loại nguy hiểm nhất. Hắn
giả vờ tử tế, nhưng lòng lang sói.
Ban ngày cũng chính là vờ làm .
Minh Khê đôi mắt đẫm lệ gật đầu, trông như thể hoảng sợ đến mức
nên lời.
A Lượng tháo khăn , tên Cường thì siết chặt con dao, chằm
chằm rời.
Nếu cô dám hét, sẽ lập tức c.ắ.t c.ổ cô chút do dự.
Minh Khê thở hổn hển vài cái, khi lấy nhịp thở thì khẽ nức nở:
“Các ơi, em lời... lời mà, các nhẹ tay chút, đừng làm
đau em... Em... em đồng ý hết...”
Giọng cô mềm mại nghẹn ngào, như tiếng mèo con, khiến
xương cốt hai tên đàn ông cũng mềm theo.
Con bé , đúng là báu vật trời cho!
Cái giọng , đến bịt miệng nó cũng thấy phí!
Cho nó kêu – nghĩ đến thôi cũng đủ kích thích.
Tên A Lượng hài lòng gật gù, vỗ nhẹ má Minh Khê, đểu:
“Yên tâm , chỉ cần em ngoan, bọn sẽ dịu dàng với em thôi...”
Nói , tay bắt đầu từ má trượt xuống cổ, tiếp tục mò xuống...
Bàn tay thô ráp như thể độc, đến da thịt cô lạnh toát đến đó.
Minh Khê rùng , nổi da gà.
Cô run rẩy hỏi:
“Anh ơi... thể... thể đừng làm ở đây ?”
A Lượng cảnh giác cô, Minh Khê thì run rẩy cả vai lẫn tay, mếu
máo:
“Nơi đá sắc, đau lắm...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/sau-ly-hon-ong-chu-theo-vo-vua-khoc-vua-quy/chuong-186-ben-bo-tuyet-vong.html.]
A Lượng liếc , quả thật chân Minh Khê đá nhọn, chân cô
đang chảy máu, chắc do lúc lôi xuống.
Tên Cường còn kiên nhẫn nữa, túm lấy áo cô:
“Lắm chuyện! Tao làm đây!”
Rồi kéo cô về phía bãi đất bằng phẳng hơn.
Minh Khê nước mắt ngắn dài, khẽ :
“Anh Cường, nhẹ tay chút... đất đá, để em tự
?”
Một tiếng “ Cường” khiến lòng tên đó mềm nhũn.
Có gã đàn ông nào mê mẩn khi một cô gái xinh , miệng
ngọt ngào gọi là “”?
Tên Cường kéo nữa, chỉ tay về phía trống, :
“Nằm đó ! Tao lạnh sắp c.h.ế.t !”
Dưới mặc gì, ở rừng núi nhiệt độ ban đêm xuống thấp, run
lập cập.
Minh Khê ngoan ngoãn gật đầu về phía đó, tay thì lén lút tháo dây.
Dây mà A Lượng trói chặt lắm, cổ tay cô nhỏ – lúc gần
tháo xong.
Tới nơi, cô xuống, lấy bóng tối che giấu, tháo hẳn dây khỏi tay.
Tên Cường thấy gắt:
“Tao bảo mà mày ?”
Minh Khê khẽ :
“Tư thế dễ chịu hơn...”
Tên Cường bật dâm đãng:
“Ra là cũng nhiều trò ha!”
Hắn túm tóc cô, thở dốc:
“Mau lên! Tao nhịn từ sáng tới giờ, sắp nổ ...”
“Dạ, Cường.” Minh Khê trả lời nhẹ nhàng, thậm chí còn vẻ vui
vẻ.
Tên Cường thoáng nghi ngờ, kịp kỹ thì một cơn đau xé trời
giáng xuống hạ .
“Aaaaaaa!”
Hắn loạng choạng ngã xuống, rít lên như lợn chọc tiết.
Cơn đau như lấy mạng.
Đến giờ mới thấy Minh Khê cầm một hòn đá nhọn, m.á.u vẫn còn
đọng đó.
“Con khốn! Con đĩ! Tao g.i.ế.c mày ——”
Chưa kịp chửi xong, Minh Khê vung đá đập mạnh trán !
“Bốp! Bốp!”
Âm thanh đá va xương sọ mà rợn .
Mặt tên Cường be bét máu, ánh đêm trông như quỷ sống.
Minh Khê thấy còn phản kháng, ném đá bỏ chạy.
Tên Cường cố lết miệng kêu:
“A Lượng... A Lượng...”
Lúc A Lượng chạy đến thì Minh Khê biến mất dạng.
Cường lau máu, ôm hạ , A Lượng đỡ lên.
Hắn nghiến răng:
“Con tiện nhân dám chơi tao! Chia tìm! Tao tự tay xé xác
nó!”
...
Minh Khê chạy như điên trong rừng, xung quanh là bóng tối dày đặc
thể phân biệt phương hướng.
Cô dám gọi to, sợ phát hiện.
Đành tìm một chỗ kín đáo để trốn.
Thỉnh thoảng trong rừng vang lên tiếng thú hoang, tiếng chim bay, đá
rơi...
Bảo sợ là dối.
Minh Khê run rẩy, đẫm mồ hôi lạnh, đầu óc choáng váng.
Cô ôm gối, bấu đùi để giữ tỉnh táo.
Cố gắng nghĩ đến điều gì đó khiến bớt sợ.
đầu cô chỉ là hình bóng Phó Tư Yến.
Lúc , cô chỉ mong nhận cô mất tích, đến tìm cô.
cô cũng hiểu, điều đó thực tế.
Giờ chắc đang vùi trong chăn ấm, cùng khác say
Truyện nhà Xua Xim
sưa.
Hơn nữa, căm hận cô đến tận xương tủy, kể cả phát hiện cô
biến mất, cũng chắc đến cứu.
Đầu ngày càng nặng, trong lúc mơ hồ, một luồng ánh sáng đèn pin
chiếu đến.
Minh Khê mừng rỡ, tưởng đến cứu .
Vừa định mở miệng thì——
Một giọng khiến cô tuyệt vọng vang lên.
“Con đĩ! Hóa trốn ở đây!”
Tên Cường nghiến răng nghiến lợi , ánh mắt như lột da cô:
“Hôm nay mày c.h.ế.t chắc ! Tao sẽ chơi mày đến khi mày tắt thở mới
thôi!”
A Lượng dìu , từng bước tiến gần.
Minh Khê run bần bật, lưng còn đường lui.
Cô như bên bờ vực tuyệt vọng.
Ngay lúc đó, trong màn đêm sâu thẳm vang lên một tiếng gọi.
“Minh Khê ——"