Lúc , Minh Khê ném mạnh lên ghế sofa. Cơn đau bụng khiến giọng cô yếu ớt, còn chút sức lực.
“Anh rốt cuộc làm gì?” “Em xem?”
Phó Tư Yến sắc mặt u ám, áo sơ mi cởi gần hết, để lộ cơ bụng rắn chắc, ngón tay thon dài tiếp tục cởi nút áo.
Ý định làm gì, cần cũng rõ. “Anh dám!” Minh Khê kích động hét lên.
“Xem em vẫn hiểu rõ là thế nào.”
Phó Tư Yến khẽ nhếch môi, hình cao lớn lập tức đè xuống, ép cô gọn chiếc sofa mềm mại, giọng khàn khàn:
“Vậy để cho em thấy, dám , hửm?” Minh Khê giam chặt, còn đường lui.
Đôi môi áp xuống, Minh Khê nghiêng đầu tránh né, mắt đỏ hoe, giọng căm hận:
“Phó Tư Yến, nếu thật sự dám làm thế, tuyệt đối sẽ tha cho .”
Nghe , khẽ cong môi, nở một nụ , nhưng trong nụ ẩn chứa sự tự giễu mơ hồ.
“Vậy thì nhớ kỹ lời em , đừng bao giờ tha cho .”
Anh cúi đầu, cắn mạnh lên chiếc cằm nhọn của cô, như in dấu lên gương mặt .
Một dấu vết để khác là , cô là phụ nữ của .
Phó Tư Yến cảm thấy lúc bản vô cùng căm hận cô, hận cô dứt khoát, tàn nhẫn đến .
Chưa từng gặp phụ nữ nào vô tình như cô.
Nói yêu là yêu. Nói bạn trai là bạn trai.
Không chút đau lòng, chẳng một tia do dự, dứt khoát buông bỏ thứ trong quá khứ để bắt đầu .
Cô, thật sự quá tàn nhẫn!
Anh cắn xong, chăm chú cô, chất vấn:
“Số tiền là cho em ? Sao thế, ba trăm vạn là mua em ?”
Minh Khê siết chặt lòng bàn tay, cảm thấy nực . Thì , tức giận là vì ba trăm vạn .
Anh nghĩ tiền đó là đàn ông khác cho cô.
Thật đáng thương. Dù ly hôn, vẫn luôn xem thường cô.
Cô ngẩng đầu, ánh mắt phẫn nộ của , nở một nụ châm chọc:
“Hồi đó mà chẳng tốn đồng nào. Giờ ba trăm vạn chẳng chứng tỏ lên giá ?”
Một câu khiến Phó Tư Yến nghẹn lời, cơn tức bốc thẳng lên đầu. Anh bật vì quá tức, lạnh:
“Thân thể mới hồi phục vội tìm khác? Nếu , cho em mười triệu, tư thế nào em cũng chiều ?”
Câu còn tàn nhẫn hơn lời cô , chẳng khác nào trắng trợn bảo cô là gái bán .
“Phó Tư Yến, đúng là đồ khốn nạn!”
Minh Khê mắt đỏ hoe, hận bản chẳng nhiều lời cay độc hơn, chỉ thể rít lên vài tiếng như thế.
Nhìn thấy khóe mắt cô đỏ ửng, đáy lòng Phó Tư Yến vẫn dậy lên cảm giác xót xa, đau lòng hận.
Anh cố đè nén nỡ, giọng lạnh lùng:
“Tôi vốn . Em giờ nhận vẫn muộn .”
Nói , cúi đầu hôn xuống, như một con thú hoang nổi điên, điên cuồng mút lấy làn da cổ, xương quai xanh của cô.
Minh Khê chỉ thấy bụng đau từng cơn, cả run rẩy, còn chút sức lực để chống đỡ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/sau-ly-hon-ong-chu-theo-vo-vua-khoc-vua-quy-pho-tu-yen-minh-khe/chuong-165-sao-ha-ba-tram-van-la-mua-duoc-em-roi-a.html.]
Đôi mắt phượng của đàn ông đỏ bừng, cả như cơn giận đốt cháy, dục vọng kìm nén quá lâu giờ trỗi dậy, gần như mất kiểm soát.
Anh giật mạnh váy ngủ vướng víu cô, nhưng ngẩng đầu bắt gặp gương mặt cô đầy nước mắt.
Khoảnh khắc đó, tim như ai đó giật mạnh, hàng mày tuấn tú khẽ run lên.
Nghĩ đến dáng vẻ thờ ơ, lạnh nhạt của cô đối với , kìm nhạo:
“Giờ sợ ? Hôm ném hai trăm tệ mặt thì ngông nghênh lắm mà?”
Phải, chính hai trăm tệ đó khiến bực bội hơn cả. Nói là trai bao, mà còn chỉ đáng giá hai trăm.
Nếu thật sự là trai bao hai trăm tệ, thì chắc phụ nữ xếp hàng chờ đến lượt kéo dài đến tận bên đại dương .
Chỉ cô, hề quý trọng. Anh nghiến răng :
“Hôm đó lẽ nên làm nốt chuyện của hai trăm đó cho xong.” Minh Khê còn sức để cãi, chỉ thấy đau đớn vô cùng.
Cô ôm lấy bụng , vùi đầu ghế sofa, cuộn , khẽ rên một tiếng:
“Đau bụng quá...”
Thấy cô run rẩy, sắc mặt trắng bệch vì đau, sắc mặt Phó Tư Yến lập tức đổi.
Không chần chừ một giây, cúi bế thốc cô lên, lao nhanh ngoài.
Minh Khê níu lấy tay áo , trán đẫm mồ hôi lạnh: “Để xuống... nhà vệ sinh...”
“Đến bệnh viện.” Phó Tư Yến cần nghĩ, lập tức từ chối. “Tôi... là đến kỳ kinh nguyệt ...”
Minh Khê mím môi giải thích, giọng yếu ớt:
“Anh để nhà vệ sinh ...”
Phó Tư Yến khựng , nhưng vẫn buông cô xuống, mà bế thẳng nhà vệ sinh.
Đẩy cửa , nhẹ nhàng đặt cô xuống, còn đưa tay vén váy cô lên. Minh Khê giật , vội túm c.h.ặ.t t.a.y áo :
“Anh làm gì đấy?”
Phó Tư Yến cau mày liếc cô một cái:
“Em tự làm ?” Minh Khê: “…”
cũng cần giúp cô cởi quần lót chứ!
Cô đỏ mặt, cả vành tai cũng ửng đỏ, cúi đầu lẩm bẩm: “Anh ngoài !”
Phó Tư Yến ép nữa, ngoài.
Trong lúc chờ cô bên ngoài, giao thuốc giảm đau cũng đến.
Hơn mười phút , Minh Khê từ nhà vệ sinh bước , chân còn chạm đất bế lên nữa.
Cô giật , ngẩng phắt đầu:
“Phó Tư Yến...”
“Tôi đưa em lên giường nghỉ.” Anh .
Minh Khê lúc vẫn thấy khó chịu, cũng vùng vẫy, để mặc đưa .
Phó Tư Yến đặt cô xuống giường, cởi giày cho cô, đưa thuốc giảm đau cùng nước ấm chuẩn sẵn.
Thuốc kịp phát huy tác dụng, Minh Khê vẫn mệt mỏi ôm bụng, nghiêng co .
Phó Tư Yến điều chỉnh gối, giúp cô tìm tư thế dễ chịu hơn, cúi đầu cô, khẽ hỏi:
“Trước đây cũng đau thế ?”