“Ai cần tạm bợ như , đột nhiên chứa chấp nữa. Anh sofa ngủ chung với Phong Viêm !” – Lục Vãn mặt , thèm cơ thể trần trụi .
Hoắc Minh Kiêu còn cố tình ghé sát :
“Vãn Vãn, em ngại ?”
“Ngại cái gì chứ! Người qua nhiều hơn tưởng. Thân hình hơn cũng ít !”
“Thật ? Vậy Vãn Vãn từng xem những ai, ?”
Hoắc Minh Kiêu chẳng giận chút nào, còn cố ý phô bày cơ thể mà vốn tự hào.
Lục Vãn hận thể tát cho bay ngoài. Cô dứt khoát kéo chăn trùm kín, chui hẳn trong, mặc kệ , ngủ!
Chẳng bao lâu , cô cảm giác chui , áp sát gần.
Cô thò đầu :
“Anh gội đầu xong mà sấy khô? Ngủ ngay thế là thói quen , dễ đau đầu lắm.”
Hoắc Minh Kiêu đáp:
“Máy sấy kêu to, sợ làm ồn em nghỉ ngơi.”
“Chiều em ngủ , giờ buồn ngủ chút nào. Anh sấy tóc ngay , đừng làm ướt gối của .”
“Nếu ướt thì mai bảo khách sạn đổi cái khác là mà.”
“Không ! Anh sấy ngay!”
Hoắc Minh Kiêu cô:
“Vãn Vãn, em đang lo cho ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/sau-ly-hon-hoac-tong-truy-the-hoac-minh-kieu-luc-van/chuong-986-lai-de-co-ra-ma-hon.html.]
“Anh ở ? Tôi chỉ lo cho cái gối thôi, đừng tự tưởng… Ưm—”
Chữ “đa tình” kịp thốt , môi chặn kín.
Hoắc Minh Kiêu cúi xuống, trực tiếp cướp lấy môi cô, hôn sâu đến mức để cô thở, càng để cô thêm lời nào.
Lục Vãn mở to mắt, đối diện với gương mặt gần trong gang tấc.
Khuôn mặt đến mức hảo, dường như là kiệt tác thần linh nhào nặn. Nếu chỉ dựa chuyện từng cứu cô, chắc chắn đủ để khiến cô rung động, thậm chí là gặp thương.
Trong thở của vương mùi bạc hà nhè nhẹ, chắc do mới đánh răng lúc tắm, vị hương mát lạnh vô cùng rõ ràng.
Môi lưỡi quấn chặt lấy cô, mạnh mẽ bá đạo nhưng cũng dịu dàng che chở. Nụ hôn ngọt ngào dày vò đến mức khiến Lục Vãn rùng .
Bàn tay giữ chặt lấy cô, cho cô tránh né. Tay đặt lên eo, khẽ vuốt ve khiến cả cô tê dại, vô thức co … nhưng càng co thì càng rúc gọn vòng tay , đường lui.
Hoắc Minh Kiêu hôn đến khi thở dồn dập mới chịu buông.
Anh Lục Vãn đang ở giai đoạn cuối thai kỳ, những chuyện tuyệt đối thể làm, dù bản khao khát thế nào cũng buộc kìm nén.
cảnh Lục Vãn gò má đỏ ửng, đôi môi sưng đỏ vì hôn đến tàn nhẫn, ánh mắt long lanh mơ hồ… đến mức khiến chỉ xé tung khăn tắm, cùng cô triền miên đến tận trời sáng.
Đáng tiếc, bây giờ . Ít nhất chờ đến khi cô sinh con xong.
“Vãn Vãn,” – giọng khàn khàn, – “ em im lặng đến đây mà với một tiếng? Ít cũng nên báo cho .”
“Báo cho thì ích gì? Anh lo làm việc của .” – Lục Vãn mở miệng, mới phát hiện giọng khàn hẳn .
Hoắc Minh Kiêu cô chằm chằm:
“Em đến tìm An Hạ… hỏi chuyện liên quan đến Zero ?”
Lục Vãn giật , ngờ đoán trúng. Sự đổi trong ánh mắt của cô cũng xác nhận tất cả.