“Không nhịn thì cũng nhịn! Nếu , em sẽ lập tức thu quyền làm bạn gái , đá văng xa!”
“Đừng mà…” – Hoắc Minh Kiêu lập tức ngoan ngoãn.
Năm ngày là thời gian vất vả lắm mới giành . Nếu ngay cả năm ngày cũng mất, thì thật sự chẳng còn gì nữa.
“Vậy thì bây giờ lập tức tránh xa em !”
“Không ! Em là bạn gái mà còn bảo tránh xa? Ai yêu kiểu đó chứ? Chúng hẹn hò chứ.”
Hoắc Minh Kiêu cố gắng nghĩ đến chuyện “năm ngày”, mà coi mỗi ngày bên cô là ngày hạnh phúc nhất. Biết , năm ngày, Lục Vãn sẽ rời nữa thì .
“Em ngoài.” – Lục Vãn chỉ kéo dài năm ngày thật yên . Năm ngày trôi nhanh thôi. Sau đó, cô sẽ tự do.
“Không ! Nếu em chơi với , thì sẽ làm… chuyện khác đấy.”
“Chuyện gì?” – Lục Vãn lập tức cảnh giác.
“Dĩ nhiên là chuyện lớn làm. Hôn chỉ là chuyện trẻ con thôi, Vãn Vãn , chúng còn chuyện gì từng làm ?”
Lục Vãn lập tức bật dậy:
“Không, ngoài chơi !”
Hoắc Minh Kiêu lúc mới hài lòng. Anh chuẩn nhiều quần áo cho cô. Thời tiết đang lạnh, nên mặc cho cô kín từ đầu tới chân, mới nắm tay cô ngoài.
Hôm nay, gương mặt Hoắc Minh Kiêu luôn hiện nụ nhẹ.
“Trước đây em còn chơi với Phó Đình Châu, mà từng dạo với . Hôm nay chúng sẽ chơi cho thỏa.”
Anh dẫn cô đến nhiều địa điểm. Phong cảnh nơi đây đến nao lòng, như lưu những kỷ niệm nhất với cô, việc gì cũng cùng cô trải qua.
Anh dẫn cô thuyền, câu cá, thậm chí dù mùa thả diều, cũng lấy một chiếc diều.
Anh dường như chỉ cô vui, cô hối hận vì theo đến đây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/sau-ly-hon-hoac-tong-truy-the-hoac-minh-kieu-luc-van/chuong-868-cuoi-cung-cung-di-hen-ho.html.]
Lục Vãn cũng cố gắng cùng làm việc, nhưng trong niềm vui … vẫn ẩn chứa nỗi buồn vô tận.
Hoắc Minh Kiêu còn định đưa cô trượt băng, nhưng sợ cô ngã nên thôi.
“Vãn Vãn, cơ hội, chúng sẽ trượt tuyết nhé?” – Anh hình dung cảnh hai cùng trượt xuống từ đỉnh núi tuyết.
“Ừ.” – Lục Vãn chỉ đáp qua loa.
Không ngờ câu trả lời hờ hững khiến Hoắc Minh Kiêu vui như trẻ con:
“Em đồng ý ! Em đồng ý nhé!”
“Em đồng ý thì ? Cần gì vui thế?”
“Đã hứa là thực hiện. Anh sẽ coi là thật, nhất định em cùng trượt tuyết.”
Lục Vãn: “…”
Cô ngờ chỉ buột miệng, mà nghiêm túc đến thế. Cũng chẳng , khi sinh con, cô sẽ trượt tuyết với một .
Cô gì thêm. Lúc , trời tối, đèn đường sáng rực, chiếu lên thành phố xinh .
Đi ngang một sạp nhỏ hàng xếp dài, Lục Vãn nhận là đang bán khoai nướng.
Cô chỉ tay:
“Em ăn cái đó. Anh xếp hàng mua cho em .”
“Được. Em cùng .” – Nói , Hoắc Minh Kiêu nắm c.h.ặ.t t.a.y cô.
Ngón tay lạnh, khiến Lục Vãn rụt . bàn tay siết chặt, để cô rút .
“Anh ngay cả mua khoai cho em cũng , còn bắt em xếp hàng cùng ?” – Cô nhíu mày.
“Anh chứ, nhưng sợ em chạy mất. Nắm tay em, mới yên tâm.”
Dù Lục Vãn cho năm ngày, nhưng Hoắc Minh Kiêu vẫn cảm thấy bất an. Chỉ cần nắm tay, sợ rằng bất cứ lúc nào… cô cũng thể rời bỏ .