“Thả xuống.” Lục Vãn lặp một nữa.
Hoắc Minh Kiêu mới thả Lục Vãn xuống, cô sang phía khác, nhận diện khuôn mặt mở cửa.
Hoắc Minh Kiêu theo , Lục Vãn dừng : “Tôi mời .”
“Dù cũng đưa bác sĩ Lục về, mà mời uống một tách ?”
Nói xong, Hoắc Minh Kiêu bước nhanh , qua bên cạnh Lục Vãn trong.
Lục Vãn đóng cửa : “Muốn uống tự pha, uống xong tự , đừng mơ làm gì sai trái, khắp nơi đều camera, Hoắc tổng tự giác một chút, ngủ đây.”
Lục Vãn bây giờ tâm trạng để bận tâm Hoắc Minh Kiêu, cô mệt đến mức chạm giường là ngủ.
Hơn nữa, trong nhà chẳng gì, khi Lục Vãn chuyển khỏi nhà họ Hoắc đó, chẳng mang theo thứ gì cả.
Tất cả ở đây đều là đồ mới.
Lục Vãn lên lầu, đóng cửa phòng và ngủ, Hoắc Minh Kiêu ở sảnh, xung quanh.
Quả thật vắng vẻ, một giúp việc, cũng chẳng dấu vết sinh hoạt của khác, vẻ Lục Vãn đang sống một .
Theo lý , Hoắc Minh Kiêu lúc nên rời , nhưng , còn xuống ghế sofa, gọi điện một cuộc.
……
Lục Vãn chỉ vì quá mệt, ngủ bù hai ba tiếng, cuối cùng mới tỉnh táo .
Đầu óc cũng minh mẫn, Lục Vãn dậy khỏi giường, nhớ là Hoắc Minh Kiêu đưa cô về, giờ chắc .
Hôm nay hầu như ăn gì, giờ Lục Vãn cũng đói, cô trèo khỏi giường chuẩn ăn.
Mới mở cửa, ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức.
Lục Vãn tới cầu thang, thấy Hoắc Minh Kiêu vẫn .
Bên ngoài trời tối đen, nửa đêm, Lục Vãn : “Sao còn , trộm ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/sau-ly-hon-hoac-tong-truy-the-hoac-minh-kieu-luc-van/chuong-64-mang-thuc-an-do-anh-lam-cuon-xeo-ra-ngoai.html.]
“Thức dậy thì xuống ăn cơm.” Hoắc Minh Kiêu cũng lên.
Lục Vãn xuống lầu, thấy bàn ăn, bày cả một mâm đầy món ngon.
Hoắc Minh Kiêu bảo Lục Vãn rửa tay, cô nghi ngờ : “Hoắc tổng nấu ăn ?”
Mâm cơm trông khá hấp dẫn, nhưng trong ký ức cô, Hoắc Minh Kiêu là bận rộn từ nhỏ, từng bếp, từ nhỏ phục vụ thứ, khi còn bếp nhà trông .
Bây giờ nấu ăn ?
Tất nhiên đây Hoắc Minh Kiêu tự nấu, chỉ là một cú điện thoại, gọi đầu bếp nhà hàng 5 làm xong , nhưng Lục Vãn , cứ như là tự nấu .
Nghĩ một lúc, Hoắc Minh Kiêu gật đầu: “Nếu là làm thì ?”
Hoắc Minh Kiêu, từ ấm từng nấu ăn, giờ cũng nấu, chắc là học vì Hạ Uyển Nhu chứ gì?
Nghĩ đến đàn ông mà cô phục vụ suốt nửa năm, giờ “làm xiềng chó” mặt khác.
Người từng đụng tay bếp, cũng học nấu ăn, ba năm qua nấu cho bao nhiêu phụ nữ, Lục Vãn nghĩ tức.
“Mang thức ăn do làm, cuốn xéo ngoài!”
Giọng Lục Vãn đột ngột trầm xuống.
Hoắc Minh Kiêu: “??”
Chẳng nãy còn , bỗng dưng đổi sắc mặt ?
Phụ nữ thật khó đoán, đúng là Lục Vãn ngủ xe vẫn đáng yêu hơn.
Hoắc Minh Kiêu vội giải thích: “Đây nấu, gọi đến làm thôi.”
Cuộc đời từng nấu cơm nào.
Lục Vãn Hoắc Minh Kiêu với ánh mắt như đang : “Anh coi là ngốc ?”
Hoắc Minh Kiêu lộ vết thương: “Tôi thật sự nấu, hơn nữa vết thương còn lành, cầm nồi cũng nổi.”