Phong Viêm : “Tôi thừa nhận là ngoài chơi thật, nhưng Lão Phó khó khăn lắm mới về nước, em chẳng lẽ nên cùng bồi tiếp cho vui ?”
Hoắc Minh Kiêu nghĩ một lúc, gật đầu: “Được.”
Sau khi trò chuyện với Hoắc Minh Kiêu vài câu, Phó Cảnh Xuyên mới để ý đến màn hình máy tính mặt : “Này, đang xem chuyện của Hắc Võng ?”
“Bình thường quan tâm mấy thứ , tự nhiên xem?” Phó Cảnh Xuyên tỏ vẻ nghi ngờ.
Hoắc Minh Kiêu đáp: “Tiện thì xem thôi.”
“Để xem hôm nay tình hình tiến triển đến .”
Thế là Phó Cảnh Xuyên nghiêng qua, những thông tin mới nhất màn hình.
“Những tin ở ? Sao từng ? Thật giả?” – hỏi khi xong.
Hoắc Minh Kiêu đáp: “Giả.”
“Sao là giả?” – Phó Cảnh Xuyên đầy thắc mắc.
Chợt nghĩ đến điều gì đó, kinh ngạc: “Đừng đây là do làm nhé? Cố tình tung tin nhiễu loạn?”
Hoắc Minh Kiêu phủ nhận.
Phó Cảnh Xuyên càng khó hiểu: “Sao làm thế?”
Chẳng lẽ đang giúp kẻ cướp ngục?
Người đó là quen của ?
Bên cạnh, Phong Viêm mù tịt: “Hai đang gì ? Làm gì mà chẳng hiểu gì hết?”
Sợ Phó Cảnh Xuyên manh mối, Hoắc Minh Kiêu : “Tôi chẳng làm gì cả.”
Phó Cảnh Xuyên tin, vì nãy thấy rõ, chắc chắn bàn tay của Hoắc Minh Kiêu, chỉ là .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/sau-ly-hon-hoac-tong-truy-the-hoac-minh-kieu-luc-van/chuong-528-moi-thu-deu-qua-trung-hop.html.]
Phong Viêm vẫn ngơ ngác: “Hai bàn chuyện gì mà cho tham gia hả?”
Hoắc Minh Kiêu lập tức tắt trang web: “Không gì, đừng bàn nữa.”
Phó Cảnh Xuyên vẫn kìm : “Thật , cướp ngục , một suy đoán tương đối chắc chắn.”
Tim Hoắc Minh Kiêu chợt đập mạnh, chằm chằm Phó Cảnh Xuyên.
Lẽ nào Phó Cảnh Xuyên đó là Lục Vãn?
quen cô, chắc thể.
“Ai?” – Hoắc Minh Kiêu hỏi.
“Ảnh.”
Nói cái tên , Phó Cảnh Xuyên phân tích nghiêm túc: “Lần , từ vụ ám sát quốc vương khiến Hắc Võng rúng động, đặc công một của bọn chúng – Zero – thất bại, trả nổi khoản bồi thường trời nên bắt nhốt nhà giam của Hắc Võng.
Theo tình hình hiện tại, cướp khả năng lớn chính là Zero. Mà kẻ bản lĩnh đưa Zero ngoài, ngoài Ảnh thì còn ai khác. Ảnh biến mất nhiều năm, còn tin đồn là chết.”
“Tôi cũng dám chắc, nhưng ai cũng , cận với Zero nhất chính là Ảnh. Chỉ cô tay mới thể đạt hiệu quả như .”
Nghe đến hai cái tên “Zero” và “Ảnh”, Hoắc Minh Kiêu nhịn mà hỏi thêm: “Ảnh biến mất từ khi nào?”
Phó Cảnh Xuyên là cảnh sát quốc tế, nắm rõ chuyện như lòng bàn tay.
Anh tính toán: “Khoảng bốn năm rưỡi , khi đang thực hiện một nhiệm vụ thì đột nhiên biến mất.”
Bốn năm rưỡi… thời điểm quá trùng hợp.
Anh và Lục Vãn quen cũng đúng bốn năm rưỡi.
Hồi đó, trong một chuyến công tác, một phụ nữ bất ngờ lao tới đ.â.m sầm ngất lịm. Anh đưa cô bệnh viện – đó chính là Lục Vãn.
Khi , thấy cô bắt đầu tròn trịa, hỏi thăm cảnh thì cô kể về gia đình . Anh cũng cho điều tra, quả thực đúng như lời cô .
Một cô gái cha ruột bỏ rơi nơi thôn quê, sống chật vật, mang bệnh cần tĩnh dưỡng. Hoắc Minh Kiêu liền đưa cô về, vì cô cũng chẳng còn chỗ nào để ở, nên tạm thời ở nhà họ Hoắc.