Tiểu Bảo vốn buồn ngủ, Hoắc Minh Kiêu bên cạnh, chẳng mấy chốc chìm giấc mơ.
Còn Hoắc Minh Kiêu thì trằn trọc cả đêm.
Trong đầu là gương mặt Lục Vãn – ánh mắt lạnh như băng và những lời sắc tựa d.a.o găm.
Bao nhiêu khó khăn mới khiến mối quan hệ giữa họ dịu đôi chút, mà chỉ trong chốc lát, thứ trở về vạch xuất phát.
Điều với Hoắc Minh Kiêu mà … thực sự khó chịu.
chuyện , nhất định giải thích rõ với cô, thể để cô hiểu lầm.
Anh soạn một tin nhắn dài, kể bộ: mối quan hệ giữa Hạ Uyển Nhu và trai , chuyện Tiểu Bảo vốn là con của Hoắc Minh Tranh – trai – nhưng trai mất, nên suốt những năm qua chăm sóc thằng bé. Chuyện Tiểu Bảo gọi là “ba” chỉ là ngoài ý , mong Lục Vãn đừng suy nghĩ nhiều, hãy cho cơ hội gặp mặt để giải thích rõ ràng.
Nhấn gửi — màn hình hiện lên biểu tượng chấm than đỏ chói.
Tin nhắn thất bại.
Cô chặn .
Lẽ đoán kết cục .
Có lẽ Lục Vãn thực sự cắt đứt … nhưng điều đó cũng thể chứng minh rằng, cô vẫn để tâm, nên mới tức giận đến .
Hoắc Minh Kiêu thao thức suốt đêm, lòng chỉ ngay lập tức tới bên cô.
bên cạnh lúc còn Tiểu Bảo, mà tâm trạng thằng bé cũng định, thể bỏ .
Sáng hôm , Tiểu Bảo thức dậy sớm.
Hoắc Minh Kiêu vẫn ở cạnh, bàn tay đặt lưng thằng bé, tư thế như đang ôm ủ.
Tiểu Bảo nhị thúc như , trong lòng ấm nhói. Nó thương nhị thúc, nhưng cũng thương .
Nó trở thành một đứa trẻ mồ côi, càng cùng đuổi . Thế nên, nó chỉ thể làm theo “kịch bản” mà dặn.
Hoắc Minh Kiêu ngủ đầy hai tiếng tỉnh, cùng Tiểu Bảo mở cửa bước .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/sau-ly-hon-hoac-tong-truy-the-hoac-minh-kieu-luc-van/chuong-470-ep-hoac-minh-kieu-nhan-tieu-bao-la-con.html.]
Ngay mặt là Hạ Uyển Nhu, váy áo chỉnh tề, trang điểm tinh xảo, nụ tươi như từng sóng gió.
“Minh Kiêu.” – giọng cô mềm mại.
“Nhà cô ở đây, thể về .” – giọng lạnh nhạt.
“Minh Kiêu, bữa sáng chuẩn xong, và Tiểu Bảo xuống ăn . Đây là đích làm đấy.”
Hạ Uyển Nhu từng học nấu ăn chỉ để lấy lòng , nhưng hầu như bao giờ chạm đũa những món cô làm.
Tiểu Bảo kéo tay Hoắc Minh Kiêu:
“Là tự tay làm đó, nhị thúc… chúng xuống ăn nhé.”
Vì Tiểu Bảo, Hoắc Minh Kiêu mới đồng ý xuống. Anh hề khẩu vị, chỉ thằng bé ăn.
Ánh mắt chuyển sang Hạ Uyển Nhu, lạnh giọng:
“Hạ Uyển Nhu, chúng chuyện.”
“Được thôi, cũng chuyện với .” – cô vẫn giữ vẻ dịu dàng, một dấu vết nào cho thấy tối qua xảy chuyện gì.
Cả hai thư phòng. Hoắc Minh Kiêu mở lời :
“Hạ Uyển Nhu, sẽ đưa cô nước ngoài sống. Từ nay cô và Tiểu Bảo sẽ còn bất cứ quan hệ gì. Cô thể gọi điện cho nó, nhưng gặp mặt. Tôi đảm bảo cô sẽ an , ăn mặc sung túc… nhưng cả đời , đừng xuất hiện nữa.”
Đây là giới hạn cuối cùng, cũng là sự nhân nhượng cuối cùng của .
Tức là… tiễn cô .
Ngón tay Hạ Uyển Nhu siết chặt thành nắm, nhưng khuôn mặt vẫn dịu dàng như nước.
“Minh Kiêu, và con ở , sẽ ở đó. Tôi sẽ hết.
… thấy chuyện mạng ? Người mắng Tiểu Bảo thậm tệ. Nếu họ nó cha, sẽ còn tàn nhẫn thế nào nữa.
Minh Kiêu, vì Tiểu Bảo… thể nhận nó là con ?”