Giang Mạn Mạn vẫn thể tin nổi — Vương phi... thực sự mang thai ư?
Trong khi cô nàng còn ngây , thì Lục Vãn bước tới đối diện Vương phi, dịu dàng trò chuyện:
“Vương phi, với tình trạng hiện tại, nhất vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra một chuyến cho chắc chắn ạ.”
Động tác ăn bánh táo chua của Vương phi chợt khựng :
“Sao thế? Cơ thể … vấn đề nghiêm trọng gì ?”
Nỗi sợ hãi đột ngột dâng lên khiến sắc mặt Vương phi tái nhợt. Chiếc bánh táo chua trong tay phút chốc cũng chẳng còn vị gì.
Lục Vãn chậm rãi :
“Theo quan sát của , thể là một tin vui đấy ạ. Điều mà Vương phi vẫn hằng mong mỏi… thể thành hiện thực. cụ thể thế nào, vẫn cần đến bệnh viện kiểm tra mới chắc chắn .”
Lời cô dứt, chiếc bánh táo chua liền rơi khỏi tay Vương phi.
Trong ánh mắt bà là sự kích động tột độ, xen lẫn ngỡ ngàng khó tin.
“Bác sĩ Lục… ý cô là… là …?”
Bàn tay Vương phi nhẹ nhàng đặt lên bụng , niềm vui như dâng trào từ tận đáy tim.
Lần kiểm tra vẫn còn cho kết quả âm tính. Huống hồ, chính Lục Vãn cũng từng , với thể trạng hiện tại của bà, khả năng mang thai gần như là điều tưởng.
Vậy mà mới chỉ hơn một tháng … chẳng lẽ…
“Đi kiểm tra ạ. Hiện tại tất cả chỉ là suy đoán của thôi.”
Tuy Lục Vãn gần như chắc chắn đến tám chín phần, nhưng kết luận cuối cùng vẫn dựa kết quả kiểm tra y khoa.
Vương phi chẳng chần chừ một giây, lập tức rời khỏi hòn đảo, khi còn cẩn thận dặn dò Lục Vãn chăm sóc thật cho Phù Ninh Lạc.
Thấy Vương phi rời vội vã, Giang Mạn Mạn khỏi lo lắng:
“Chị Vãn… nếu Vương phi thực sự thai… còn Lạc Lạc thì ?”
“Trong lòng Vương phi, lẽ Lạc Lạc bao giờ là một đứa trẻ vẹn… Bà vẫn luôn thêm một đứa con. Nếu thật sự mang thai… liệu sẽ còn yêu thương Lạc Lạc như nữa ?”
Sự lo âu hiện rõ trong mắt Giang Mạn Mạn.
Nếu một ngày, Vương phi cũng còn đối xử với Lạc Lạc… thì cô bé sẽ ?
Lục Vãn nhẹ giọng đáp:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/sau-ly-hon-hoac-tong-truy-the-hoac-minh-kieu-luc-van/chuong-439-luc-van-thuc-su-la-than-y.html.]
“Đừng nghĩ nhiều quá. Vương phi vốn thích hợp để mang thai. Đứa bé … theo thấy, khả năng giữ thấp.”
Dù giữ , thì cái giá trả cũng nhỏ.
Vương phi ngoài bốn mươi, tính theo y học thì là sản phụ cao tuổi — thai kỳ sẽ tiềm ẩn nhiều nguy cơ, cả cho lẫn con.
Tất cả… vẫn chờ báo cáo y tế mới thể quyết định.
“Nếu giữ … Vương phi sẽ đau lòng nhỉ…”
Một sinh linh bé nhỏ, mong ngóng bao lâu mới , cuối cùng chỉ lướt ngang qua đời.
Đối với một , đó là một đòn giáng tàn nhẫn.
Lục Vãn trầm ngâm:
“Chúng thể khác đưa lựa chọn. Tất cả… vẫn chờ quyết định từ phía Vương phi.”
Vương phi rời đảo lập tức đến bệnh viện, dám trì hoãn dù chỉ một khắc.
Bà cực kỳ căng thẳng — nếu đúng thật… thì Lục Vãn trong lòng bà chẳng khác nào thần thánh.
Chưa cần kiểm tra, chỉ dựa quan sát đoán mang thai — năng lực như , thể khiến khâm phục?
Làm xong bộ xét nghiệm, Vương phi chờ bên ngoài, tim như đập loạn.
Hơn một tiếng trôi qua, cuối cùng bản báo cáo cũng chuyển tới tay.
Bà cầm tờ giấy, tay run run… dám .
Hít sâu một , lấy hết dũng khí, Vương phi chậm rãi mở …
Và khi đến dòng cuối cùng, đôi mắt bà lập tức rưng rưng sáng rỡ.
Mang thai !
Bà thực sự mang thai !
Đứa bé bà mòn mỏi chờ đợi suốt bao năm… cuối cùng cũng đến bên bà!
Bà chờ ngày quá lâu — cuối cùng ông trời cũng thấy lời cầu khẩn của , ban tặng một thiên thần bé nhỏ.
Thế nhưng… khi bác sĩ xem kỹ bản báo cáo, nhất thời gì.
Thấy sắc mặt bác sĩ điều bất thường, Vương phi thoáng căng thẳng, vội hỏi:
“Sao ? Tôi… là mang thai ?”