– Anh ngoài , ai tắm chung với chứ! – Lục Vãn đẩy trừng mắt.
Thế nhưng Hoắc Minh Kiêu ôm chặt lấy cô, thuận tay đóng sập cửa phòng tắm .
Anh tà mị:
– Hai cùng tắm, tiết kiệm thời gian, tiết kiệm nước, còn thể giúp tắm sạch, ?
Lục Vãn: “…”
Cô còn đang nghĩ gì ư?
Miệng thì là tắm, nhưng Hoắc Minh Kiêu trong lòng tuyệt đối đơn thuần như .
Quả nhiên, tắm một lúc, kề sát , giúp cô “kỳ lưng”, bàn tay vô cùng an phận.
– Hoắc Minh Kiêu, mà còn như thì… ưm… – lời dứt mạnh mẽ chặn môi.
Nụ hôn của Hoắc Minh Kiêu thành thạo và dồn dập, siết chặt cô trong vòng tay, hề cho cô cơ hội né tránh. Hai lúc đều trần trụi, da thịt nóng bỏng kề cận, khiến Lục Vãn mềm nhũn cả .
Bàn tay cô đẩy , nhưng chạm là lồng n.g.ự.c rắn chắc nóng hừng hực, như ngọn lửa thiêu đốt.
Anh hôn đến điên cuồng, như thế nào cũng đủ.
Mà Lục Vãn, dù ngoài miệng cự tuyệt, nhưng cơ thể vẫn trêu chọc đến run rẩy, đầu gối như nhũn .
Cô còn tưởng sẽ trực tiếp “” trong phòng tắm , nhưng cuối cùng Hoắc Minh Kiêu dừng , tiến thêm bước cuối cùng.
Rõ ràng cũng nhịn đến khó chịu, mà dừng.
– Hoắc Minh Kiêu, chọc em , tiếp tục? – Lục Vãn đỏ mặt chất vấn.
Hoắc Minh Kiêu hôn nhẹ lên má cô, trầm giọng :
– Anh quên mang bao . Mai sẽ mua nhiều hơn một chút. Anh em m.a.n.g t.h.a.i nữa. Sinh con đau đớn như , một là quá đủ.
Đối với đàn ông, chỉ là thoải mái một lúc để hạt giống. với phụ nữ, sinh con thực sự là bước qua cửa tử.
Huống hồ, sinh Lục An xảy bao chuyện ngoài ý . Anh tận mắt chứng kiến nỗi đau của cô, nên trong lòng càng để cô chịu thêm nào nữa.
Lục Vãn vốn tưởng Hoắc Minh Kiêu sẽ thêm một đứa bé, nào ngờ sợ hãi như . Trong lòng cô ấm áp – rõ ràng là thương cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/sau-ly-hon-hoac-tong-truy-the-hoac-minh-kieu-luc-van/chuong-1383-cung-nhau-tam.html.]
– Vậy tắm xong nhanh lên. Tiểu Bảo chắc đang đợi sốt ruột .
Anh ôm lấy cô, thở gấp bên tai:
– Có cần giúp em giải quyết ?
– Không cần! Không cần! Mau ngoài! – Lục Vãn đỏ bừng mặt, hung hăng đẩy .
Thấy tắm gần xong, cô hề khách khí, thẳng chân đá khỏi phòng tắm.
Hoắc Minh Kiêu: “…”
Có vẻ như Vãn Vãn thực sự giận . Đêm nay, chắc chắn tìm cách bù đắp cho cô mới .
Lục Vãn xả nước thêm một lúc, tổng cộng ở trong phòng tắm chừng hai mươi phút mới bước .
Ngoài phòng khách thấy Hoắc Minh Kiêu , chỉ thấy Tiểu Bảo.
– Nhị thúc con ? – Cô đảo mắt một vòng vẫn thấy bóng dáng , thoáng chột , chẳng lẽ vì đá ngoài nên giận ?
Tiểu Bảo lắc đầu:
– Con cũng , thấy nhị thúc .
Đã đến giờ cơm tối mà vẫn , rốt cuộc ?
– Tiểu Bảo, con đói ? Hay chúng ăn nhé?
– Không, chúng đợi nhị thúc. – Tiểu Bảo lắc đầu kiên định.
May mà bao lâu , Hoắc Minh Kiêu cũng về.
– Anh ? Tiểu Bảo còn chờ ăn cơm đó. – Lục Vãn mở miệng hỏi.
Anh , xoa đầu Tiểu Bảo:
– Có chút chuyện nhỏ thôi. Làm Tiểu Bảo đợi, xin nhé.
– Con đói , cũng chẳng đợi bao lâu cả. – Tiểu Bảo lắc đầu, vẫn hiểu chuyện.
Thế là cả nhà ba cùng xuống ăn tối. Chính xác hơn là bốn , bởi vì còn cả Lục An – tuy còn nhỏ ăn thức ăn, nhưng cũng bên cạnh.
Lục Vãn vẫn thắc mắc, rõ Hoắc Minh Kiêu lúc hoàng hôn . chẳng mấy chốc, cô cũng sẽ thôi…